“Cũng không phải rất đau…”
Diệp Lệ Thành buông lỏng, bắt đầu động tác.
Tư thế đứng tấn ở trêи không khi thao có một chỗ tốt là chặt chẽ, nhưng chỉ sung sướиɠ với đàn ông mà thôi, tuy rằng phụ nữ cũng có kɧօáϊ cảm, nhưng càng cảm thấy mệt nhiều hơn.
Thao trong chốc lát, túi quần Diệp Lệ Thành vang lên từng tiếng điện thoại reo, người đàn ông đang hưng phấn bên trêи không muốn để ý tới, không chịu nổi quăng điện thoại sang một bên, Diệp Lệ Thành nhìn thoáng qua điện thoại sau đó chuyên tâm thao Thẩm Ngữ.
“Thúc thúc, không nghe sao?” Thẩm Ngữ lo lắng là Cố Uyển Như gọi.
Nhưng mà quả thật là Cố Uyển Như.
Diệp Lệ Thành đổi thành tư thế truyền thống, áp xuống lấp kín miệng cô gái, tốc độ đung đưa dưới thân càng nhanh hơn, không hề kéo dài một lần động bắn ra tinh hoa.
Bên người không có khăn giấy, sợ dơ bẩn quần áo, Diệp Lệ Thành rút ra gậy thịt nhét vào trong miệng cô mà bắn, nhắm mắt chuyển động vòng eo thọc vào rút ra ở trong miệng cô, từng dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ mạnh mẽ bắn về phía yết hầu Thẩm Ngữ.
“Nuốt vào đi.”
Người đàn ông lạnh nhạt cấm ɖu͙ƈ trước kia không còn nữa, giống như phần lớn anh hùng khổ sở trong ải mỹ nhân, sa vào trong ái ɖu͙ƈ, về mặt làʍ ȶìиɦ càng muốn có nhiều sự đa dạng hơn.
Tỷ như việc Thẩm Ngữ ăn tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh, khiến cho anh đạt được kɧօáϊ cảm lớn lao. Điều này với anh mà nói, đây là biểu hiện của nam nữ chấp nhận mọi thứ của nhau.
Cố Uyển Như không chịu vì anh mà làm một bước này, còn Thẩm Ngữ lại nguyện ý, cho nên anh ở trêи người Thẩm Ngữ có được thứ không chiếm được trêи người Cố Uyển Như, là cảm giác thỏa mãn và đồng cảm lẫn nhau.
“Bé con ngoan, há miệng cho ta xem.” Anh nắm lấy cằm cô, thanh âm khàn khàn mang theo sự lười biếng khi xong việc, “Tốt lắm, nuốt vào đi.”
Thu dọn xong quần áo, hai người lại chuồn ra từ cửa sổ.
“Vậy, ta đi trước.” Diệp Lệ Thành nói.
“Ừm.” Bước chân Thẩm Ngữ có chút không thật, đi về hướng ngược lại với anh, “Hẹn gặp lại, thúc thúc.”
Hướng cô đi rõ ràng không phải là phía cổng trường.
Diệp Lệ Thành túm chặt cổ tay cô, “Còn không về nhà, muốn đi đâu?”
“Đến phòng học nhìn xem có cần con giúp đỡ không.” Thẩm Ngữ nhún nhún vai, “Dù sao trong nhà cũng chỉ có một mình con, có trở về hay không cũng không sao cả.”
Câu nói cuối cùng kia, là cố ý nói cho Diệp Lệ Thành nghe, cô thật sự sợ tách ra lâu, anh sẽ hồi tâm chuyển ý với Cố Uyển Như.
“Không được đi.” Thanh âm Diệp Lệ Thành trầm thấp, mở điện thoại gọi tài xế đến để đón người.
“Lại đây ngồi, ta đưa con lên xe.” Sắc mặt anh không vui, lôi kéo cô đến ghế đá dưới bóng cây ngồi.
Đi đường cũng đi không xong còn không biết trở về nghỉ ngơi, làm thế nào mà anh yên tâm để cô ở lại cho được.
“Tiểu Ngữ, có muốn trở lại khu biệt thự không? Thúc thúc mua một căn nhà khác cho con, nếu có chuyện gì thúc thúc có thể đi qua chăm sóc con.”
Mắt cô gái sáng lên một chút, rất nhanh, liền ảm đạm xuống, “Nhưng mà, con sợ dì phát hiện.”
Điều này cũng đúng là vấn đề.
Trong lòng Diệp Lệ Thành đắn đo, Cố Uyển Như sẽ không đi lại ở khu biệt thự, chỉ cần cách xa một chút, rất khó đụng mặt. Lại nói trải qua hơn hai tháng ở chung, chính anh cũng quen với việc Thẩm Ngữ ở bên, trong lòng cũng khát vọng để cô cách mình gần một chút, đã quen với việc thường xuyên nhìn cô, ôm cô, hôn cô, thao cô, để anh cả ngày đối mặt với vợ lãnh đạm, anh không muốn.
Ít nhất ở trong sinh hoạt và trêи mặt tình ɖu͙ƈ Thẩm Ngữ đều có thể chăm sóc anh thoải mái dễ chịu.
Lại nói nếu đã quyết định đi trêи con đường này, nhất định phải mạo hiểm, nói không chừng tại thành phố lớn mơ hồ này, sẽ không khiến cho Cố Uyển Như hoài nghi nhỉ?
“Cứ như vậy đi, hai ngày này con cứ ở nhà, chờ ta chọn được phòng sẽ đón con đến.” Diệp Lệ Thành gõ tay chỉ định, đột nhiên muốn ôm cô một cái, lại ngại người trêи sân thể ɖu͙ƈ, càng nghĩ càng cảm thấy quyết định của anh là đúng đắn.
Chỉ cần Thẩm Ngữ còn đi theo anh, anh còn ở đây ngày nào, anh chắc chắn sẽ bảo hộ cô đến cùng.
Diệp Lệ Thành không để tài xế trong nhà lại đây, mà là chọn một tài xế tư nhân của Diệp gia, sau này sẽ chuyên phụ trách tới đón anh và Thẩm Ngữ.
Cố Uyển Như đợi ở trong xe một hồi lâu, còn không thấy chồng đi ra, lại tiếp tục gọi điện thoại qua thúc giục.
Mục đích đã đạt được Thẩm Ngữ cũng chuyển biến tốt, nếu lúc này bị Cố Uyển Như phát hiện, cô không nắm chắc rằng Diệp Lệ Thành nhất định sẽ đứng ở phía cô.
Thẩm Ngữ ôn nhu khuyên anh, “Thúc thúc người đi trước đi, tài xế trong nhà con nhận ra được, con tự chờ là tốt rồi.”
“Không phải tài xế trong nhà.” Diệp Lệ Thành vẫn như cũ không yên tâm, môi mỏng mím chặt, đoan chính ngồi bất động.
Âm thanh mới vừa ngừng lại lần nữa rung động, trong lòng Thẩm Ngữ gấp vô cùng, nếu Cố Uyển Như sốt ruột tìm đến đây…
“Thúc thúc, người nhanh đi đi, đừng để dì chờ lâu.”
Diệp Lệ Thành dù là thẳng nam cũng cảm thấy không đúng, nheo lại đôi mắt, thẳng thắn hỏi cô, “Đã vội vã đẩy ta ra ngoài như vậy, con không ăn dấm chua sao?”
Thẩm Ngữ dở khóc dở cười, não anh suy nghĩ gì vậy!
“Đương nhiên ghen chứ, nhưng con càng sợ dì phát hiện thì không thể ở bên nhau với người.” Thẩm Ngữ ôn nhu trấn an anh, “Bằng không, ngày mai tan học con đến công ty tìm người được không?”
Cô đứng lên tiến đến bên tai anh, ngữ khí tràn ngập dụ hoặc, “Còn có một bộ đồ lót màu trắng, người còn chưa thấy…”
Diệp Lệ Thành vẫn luôn nghĩ, Thẩm Ngữ có phải là cái nút vô hình điều khiển cả người anh, lúc nào cũng dễ như trở bàn tay bị cô khơi mào ɖu͙ƈ vọng, rõ ràng vừa mới làm xong, đồ vật không biết cố gắng dưới thân kia lại ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu.
Ánh mắt Diệp Lệ Thành tối dần, thậm chí xúc động muốn quay lại phòng thiết bị thao cô lần nữa, may mắn, tài xế gọi điện thoại đến.
Diệp Lệ Thành để anh ta chạy đến cửa sau, còn anh và Thẩm Ngữ chậm rãi dạo bước đi qua.
Diệp Lệ Thành giúp Thẩm Ngữ mở cửa xe, Thẩm Ngữ vẫy tay hẹn gặp lại với anh, anh cũng không rời đi, hơn nữa còn đi theo lên xe, một phen đóng sầm cửa xe đè cô ở trêи ghế dựa hôn nồng nhiệt.
Hô hấp anh dồn dập, đôi tay không ngừng vuốt ve bộ ngực cô, đầu lưỡi hữu lực bá đạo dây dưa lưỡi thơm, quấy loạn ra tiếng nước mập mờ, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của tài xế.
Tài xế phảng phất như cái gì cũng không thấy mắt nhìn thẳng về phía phía trước, mãi đến khi Diệp Lệ Thành lên tiếng mới có động tác.
“Đưa cô ấy trở về tiểu khu Phong Diệp, từ ngày mai anh bắt đầu phụ trách đón đưa cô ấy đi học, lịch trình tối sẽ gửi cho anh.”
“Thúc thúc, không cần đâu!” Thẩm Ngữ cuống quít cự tuyệt, nếu như bị bạn bè nhìn thấy, cô nên giải thích như thế nào, mọi người đều biết gia đình cô không có điều kiện, đột nhiên có xe chuyên dùng đón đưa nhất định sẽ khiến cho người ta bàn tán.
Cô giải thích nói, “Trường học gần nhà, con chạy xe đạp rất thuận tiện.”
“Hơn nữa bình thường con đều tự đi học, đột nhiên có xe đón đưa, ảnh hưởng cũng không tốt.”
Diệp Lệ Thành trầm tư một chút cũng cảm thấy lời cô nói có đạo lý, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, “Bình thường đi học thì không đưa, nếu đi nơi nào xa nhớ gọi Trần Phi lại đây tiếp con.”
Trần Phi là tên tài xế, dáng vẻ tầm ba mươi lăm mươi sáu, rất kín miệng, trước kia là trợ lý của đại thiếu gia Diệp gia, chuyên môn phụ trách đón đưa tình nhân của Diệp đại thiếu gia.
“Vâng.” Thẩm Ngữ ngoan ngoãn đáp.
“Ta đi trước, về đến nhà thì nhắn tin cho ta.” Dứt lời, Diệp Lệ Thành mở cửa xuống xe, bước nhanh quay lại cổng lớn.
May mắn có Diệp Lâm Lâm ở một bên nói chuyện phiếm với Cố Uyển Như, cho nên thời gian chờ đợi không tính là quá gian nan. Cố Uyển Như không muốn phát giận với chồng ở trước mặt con gái, chờ sau khi lên xe mới lộ ra vẻ mặt oán trách, “Anh đi đâu? Điện thoại cũng không nghe.”
“Nói chút chuyện với hiệu trưởng.”
“Nói chuyện thì không thể nói một tiếng với em à!?” Âm điệu Cố Uyển Như cất cao, nâng một bên lông mày nghi ngờ tính chân thật lời chồng nói, đột nhiên bà cười lạnh một tiếng, “Hay là, anh đi tìm Thẩm Ngữ?”
Gương mặt anh chợt lạnh băng, dừng xe lạnh lùng nhìn về phía bà, “Em có ý gì?”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Diệp Lệ Thành tỏ sắc mặt với bà, Cố Uyển Như vô thức cảm thấy hoảng hốt, ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua, “Chẳng lẽ không phải? Anh ở trong trường học, con bé cũng vậy.”
Diệp Lệ Thành đột nhiên phanh lại, ngữ khí lạnh nhạt, “Em mong anh và con bé ở bên nhau có phải hay không? Được, anh thỏa mãn em.”
Tiếp theo đổi đầu xe trở về.
Trái tim Cố Uyển Như bồn chồn loạn nhảy không ngừng, bà siết chặt nắm tay, móng tay gắt gao cắm vào lớp da thịt, ấn ra năm vòng trăng non trắng bệch.