Quay chụp kết thúc, Thẩm Ngữ trở về phòng hóa trang tháo trang sức, Khương Tá theo sát phía sau.
Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Khương Đóa đang giúp Diệp Lâm Lâm trang điểm.
“Ồ, xong rồi à?” Khương Đóa cũng không ngẩng đầu lên hỏi, động tác trêи tay vẫn không dừng, “Tốt lắm, nhắm mắt lại, bây giờ chị sẽ chuốt lông mi.”
Cuối cùng sau khi điểm trang xong, Diệp Lâm Lâm mở mắt ra cẩn thận nhìn gương, lộ ra tươi cười hài lòng, “Cảm ơn chị Khương.”
Lại chạy đến trước mặt Thẩm Ngữ, “Tiểu Ngữ, có đẹp không?”
Sau khi trang điểm, vốn là gương mặt thanh tú giờ đây càng thêm vài phần ngọt ngào, thoạt nhìn hoạt bát động lòng người.
“Đẹp.” Thẩm Ngữ cười trả lời.
Diệp Lâm Lâm cười hắc hắc, nhìn gương chụp một bức ảnh sống ảo, rồi đăng lên vòng bạn bè.
Khương Tá vừa tẩy trang xong trở lại, Khương Đóa lập tức dùng ánh mắt ra hiệu với cậu, thiếu niên nhận được ám hiệu, nhưng không có bất kỳ động tác gì, Khương Đóa nhìn mà nóng vội, giúp cậu tìm đề tài, “Tiểu Ngữ, em chị có chuyện muốn nói với em.”
Thẩm Ngữ kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy cậu trai cúi thấp đầu, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu, “… Lát nữa cậu có hẹn với ai không?”
“Tiểu Ngữ muốn đi dạo phố với tôi!” Diệp Lâm Lâm đã nhận ra tình bạn của mình có chút nguy cơ, giống như gà mẹ bảo hộ gà con dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm cậu.
Trêи mặt Khương Tá lộ vẻ thất vọng, nghĩ nghĩ lại nói, “Tớ có thể thêm WeChat của cậu không?”
“Không được!” Diệp Lâm Lâm một hơi từ chối.
Cô đã tia được, tên này có ý với Thẩm Ngữ.
Thẩm Ngữ dở khóc dở cười, “Được rồi Lâm Lâm.” Click mở giao diện mã QR đưa tới trước mặt Khương Tá, “Cậu thêm tớ vào đi.”
Dù sao cũng là em trai Khương Đóa, Thẩm Ngữ từ chối thì không tốt lắm.
Để tránh việc bản thân để lại ấn tượng quá mức lỗ mãng, sau khi có được WeChat, Khương Tá chào tạm biệt cô, “Vậy… Tớ đi trước.”
“Nhớ trả lời WeChat.” Cậu lắc lắc điện thoại, chỉ vào khung thoại.
Thẩm Ngữ cúi đầu nhìn màn hình, không biết từ lúc nào Khương Tá đã gửi một tin nhắn cho cô.
“Thứ bảy tuần sau có rảnh không?”
Diệp Lâm Lâm một phen giật qua điện thoại, trong mắt bốc lên lửa cháy hừng hực, chỉ tiếc đầu sỏ gây tội đã sớm đi rồi, một bụng đầy lửa không thể phát ra, bi phẫn ôm lấy Thẩm Ngữ, lên án nói, “Tiểu Ngữ, tên đó muốn cướp đi cậu!”
Thẩm Ngữ cười khúc khích, “Cậu nói cái gì đâu không à.”
“Yên tâm, tớ sẽ không yêu đương.” Thẩm Ngữ vỗ vỗ lưng cô, ôn nhu trấn an.
“Cậu chắc chắn?”
“Ừ.”
Bởi vì, cô đã định không thể nói chuyện yêu đương giống như người bình thường, đây là cái giá để cô có thể tồn tại.
Mà Khương Đóa đứng một bên chứng kiến mối tình đầu của thằng em còn chưa kịp nảy sinh, đã bị hung hăng bóp chết từ trong trứng nước.
***
Thừa dịp Diệp Lâm Lâm không chú ý, Thẩm Ngữ lặng lẽ nhắn cho Diệp Lệ Thành một tin nhắn hỏi thăm.
Lúc này anh hẳn là đã tan làm về nhà rồi nhỉ?
Cô gái buông xuống điện thoại, thu dọn đồ đạc cá nhân chuẩn bị rời khỏi.
Màn hình lóe lên vài cái, cô cầm lên thì thấy, không phải Diệp Lệ Thành.
Khương Tá lại nhắn thêm một tin nữa.
“Cuối tuần khai giảng, có lẽ tớ sẽ hơi bận, cho nên xin lỗi.” Thẩm Ngữ uyển chuyển cự tuyệt.
Ứng phó một mình Diệp Lệ Thành đã làm cô hao hết tinh thần, cô thật sự không muốn tự tìm phiền toái trong quan hệ nam nữ đâu.
Khương Tá không trả lời, Thẩm Ngữ nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng bên Diệp Lệ Thành vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, cô nói với Diệp Lâm Lâm còn đang làm tóc bảo là cô muốn đi toilet, liền tìm một nơi không có ai ngồi gọi cho Diệp Lệ Thành.
Trong biệt thự.
Tếng chuông dễ nghe vang lên, Cố Uyển Như cầm lên điện thoại chồng, một dãy số màu xám, không có ghi tên.
“Lệ Thành, có người gọi anh, không có ghi tên.” Bà mở cửa phòng tắm, đứng ở ngoài cửa đưa điện thoại đưa cho anh.
Anh đang gội đầu, trêи tay đều là xà bông không cách nào cầm được, trong lòng lại đang bực bội, trực tiếp để cho Cố Uyển Như giúp tắt luôn.
Khoan đã…
Không có ghi tên, có thể là cô gọi tới hay không?
Nghĩ như vậy buồn bực trong lòng anh tan đi không ít, tuy rằng không nghe máy, nhưng anh lại nhờ Cố Uyển Như đưa điện thoại để trêи bồn rửa tay.
Không tới vài phút, tiếng chuông lại vang lên lần nữa, Diệp Lệ Thành khoanh tay trước ngực hơn mười giây sau mới nghe máy.
“Alo, xin hỏi là Diệp thúc thúc sao? Con là Thẩm Ngữ.” Thẩm Ngữ nghiêm trang hỏi.
“Ừ.”
Sau khi xác nhận, Thẩm Ngữ lập tức thay đổi ngữ điệu làm nũng với anh, “Thúc thúc, hôm nay làm việc quá mệt mỏi, bây giờ mới xong, con nhớ người, người có nhớ con hay không?”
Diệp Lệ Thành vốn không muốn thừa nhận, nhưng tránh không được Thẩm Ngữ năn nỉ ỉ ôi hỏi, sờ sờ cái mũi, hàm hồ đáp, “Ừ.”
“Người không thể nói nhiều hơn vài câu sao?” Thẩm Ngữ bất mãn bĩu môi reo lên, “Con tắt máy đây, Lâm Lâm còn đang đợi con, đêm nay con đi lên tìm người được không?”
Cô gái ngượng ngùng nhỏ giọng giải thích, “Con muốn ôm người ngủ tiếp.”
“Được.” Anh trả lời thật dứt khoát.
Thỉnh thoảng Thẩm Ngữ chú ý đường ở phía trước có người tới hay không, quyết tâm nói, “Con tắt đây, thúc thúc… Đêm nay gặp lại.”
Thẩm Ngữ đi dạo với Diệp Lâm Lâm đến chín giờ tối mới về đến nhà, vào phòng thì lập tức ngã trêи giường thả lỏng hai chân đau nhức.
Cô cực kỳ mệt, chui vào trong chăn nhắm mắt trong chốc lát, chẳng qua một giấc này liền trực tiếp ngủ đến khi đồng hồ báo thức vang lên mới mơ hồ tỉnh dậy.
Rạng sáng hai giờ hai mươi phút.
Thẩm Ngữ tắt chuông báo, lê thân thể mệt mỏi vội vàng đi tắm, đúng giờ lên lầu ba tìm Diệp Lệ Thành.
Bọn họ hẹn gặp nhau ở ban công.
Thẩm Ngữ xách dép lê trong tay, rón ra rón rén lên lầu.
Diệp Lệ Thành đã sớm chờ ở ban công, anh dựa ở trước tay vịn, đưa lưng về phía cửa hút thuốc. Thẩm Ngữ lén đi ra phía sau anh, đưa tay che lại đôi mắt anh, thấp giọng, “Đoán xem ta là ai?”
Anh xoay người, ôm cô vào trong lòng ngực, xoa nắn cái mũi cô, “Ấu trĩ.”
Thẩm Ngữ ôm anh, nhẹ mổ lên cái cằm có chút râu ngắn mọc ra, “Quỷ ấu trĩ muốn hôn người.”
Diệp Lệ Thành nắm lấy cằm cô, như mong muốn của cô hôn xuống, gió đêm dần dần mơn trớn, hết thảy đều thấm người như thế.
“Vì sao không nói với ta con đi làm?” Người đàn ông vòng lấy cô, cằm để trêи đỉnh đầu cô, ngữ khí không hờn không giận.
“Người giận à?” Thẩm Ngữ cẩn thận mở miệng.
Anh hút thuốc, trầm mặc không nói.
“Sau này con sẽ nói với người đầu tiên.” Thẩm Ngữ nhìn anh bảo đảm, rồi sau đó giọng nói uể oải, “Thúc thúc đêm nay có thể ngủ với con một lát không? Khai giảng sẽ không còn cơ hội ôm người ngủ nữa, con rất không nỡ.”
Cô gái ở trong lòng ngực anh làm loạn, sợ anh không đáp ứng thậm chí còn dùng tới mỹ nhân kế, duỗi tay cầm đồ chơi nặng trĩu ở giữa háng kia.
Diệp Lệ Thành hứng thú nhìn cô, lưng dựa tay vịn xem cô có thể lấy ra chiêu gì.
Thẩm Ngữ từ cổ hôn xuống vị trí dưới bụng, gậy thịt giữa háng đã nửa cương cứng, hơi hơi ngẩng đầu chui khỏi áo ngủ chào hỏi với cô.
Thẩm Ngữ cầm thân gậy, khe hở trêи quy đầu cực lớn chảy ra dịch tuyến tiền liệt tanh nồng, cô không chê chút nào, duỗi lưỡi cuốn dịch nhầy vào trong miệng.
“Thích ăn như vậy?” Diệp Lệ Thành phun ra một ngụm khói trắng dày dặc.
“Của thúc thúc con đều thích.” Ánh mắt cô si mê, ngậm lấy quy đầu ngon lành ʍút̼ vào, lời nói hàm hồ nghe không rõ, “Thúc thúc ngủ cùng con được không?”
“Tiểu Ngữ cho thúc thúc thao.” Cô ngậm lấy quả trứng phía dưới, ngước mắt nhìn về anh, “Tiểu Ngữ có thể làm thúc thúc thoải mái.”
Ánh mắt Diệp Lệ Thành thâm thúy u ám, làm người ta đoán không ra suy nghĩ chân chính.
Thẩm Ngữ không cam lòng đứng lên, lôi kéo tay anh thăm dò nơi riêng tư của mình, nơi riêng tư bên dưới váy ngủ không mặc gì cả dính ướt ngón tay anh, “Thúc thúc người xem, đã ướt, thao Tiểu Ngữ được không?”