Thẩm Ngữ – Chương 27: Cách cửa bị thao (H ngoài cửa có người) – Botruyen

Thẩm Ngữ - Chương 27: Cách cửa bị thao (H ngoài cửa có người)

Diệp Lệ Thành đi theo Thẩm Ngữ vào trong toilet, ép cô đến trêи tường.

Phía sau lưng cô kề sát mặt tường, ác nhân cáo trạng giận dỗi nói, “Người thật quá đáng! Lâm Lâm còn ở đó… Người, người làm sao có thể như vậy!”

“Ai động thủ trước? Hả?” Diệp Lệ Thành buồn cười nói, dán trêи cổ trắng nõn hôn lên, “Tiểu Ngữ, dám làm phải dám chịu.”

Hô hấp làm cho Thẩm Ngữ hơi nhột, quay đầu đi, “Con… Con có chừng mực.”

“Thúc thúc chúng ta đi ra ngoài đi, Lâm Lâm còn đang đợi chúng ta đó.”

Diệp Lệ Thành như không nghe thấy, tự nâng một chân cô, gác trêи bồn rửa tay, ngồi xổm xuống, “Để thúc thúc nhìn xem tiểu huyệt ướt thế nào.”

Người đàn ông quỳ một gối xuống đất, một tay vén lên làn váy, một tay đẩy ra qυầи ɭót, để sát vào hoa huyệt cô gái cẩn thận quan sát.

Chiếc mũi cao thẳng gần như muốn dán lên trêи hoa huyệt, ɖâʍ thủy thiếu nữ đặc biệt ngọt ngấy tràn ngập khứu giác của anh.

“Tự mình cầm.” Diệp Lệ Thành ngại làn váy vướng víu, để Thẩm Ngữ tự mình vén lên.

Cô ngượng ngùng khó nhịn, lông mi dày như đôi cánh bướm nhịn không được run rẩy, hai tay cầm làn váy chậm rãi nhấc lên.

Bên bồn rửa tay, một người thiếu nữ trắng nõn một chân nâng cao để ở trêи bồn rửa tay, một chân khác hơi cong đứng thẳng, hai chân mở ra thành một góc vuông 90 độ, dưới thân trần trụi, còn sót lại chiếc quần thuần trắng treo ở bên trêи đùi nâng lên, dưới đất lả tả rơi vài miếng vải dệt màu trắng bị tàn phá.

Đôi tay cô gắt gao nắm chặt làn váy kéo đến bên hông, biểu tình thống khổ, nhưng giữa mày tựa hồ lại pha lẫn nhè nhẹ vui thích, giữa hai chân có một cái đầu màu đen chuyển động ở biên độ nhỏ, thỉnh thoảng phát ra tiếng chất lỏng vang lên “Chậc chậc”.

Đầu lưỡi hữu lực thăm dò âm huyệt bắt chước ƈôи ȶɦịt thọc vào rút ra, đầu lưỡi tuy rằng không thô to như ƈôи ȶɦịt, nhưng thắng ở linh hoạt, dễ dàng ɭϊếʍ cô đến mức ɖâʍ thủy phun thẳng ra ngoài, làm ướt chóp mũi anh.

“Ưm a, thúc thúc đừng, đừng ɭϊếʍ…”

Anh rút ra đầu lưỡi, dọc theo khe hở một đường ɭϊếʍ lên trêи, âʍ ɦộ cô gái nhỏ đầy đặn, giữa cánh hoa kẹp thật chặt chẽ, muốn phá vỡ cũng phải phí một phen công phu, thật vất vả đi đến trước hạt đậu đỏ kia, còn chưa kịp nhấm nháp thì tiếng đập cửa đã cắt ngang động tác của anh.

“Tiểu Ngữ, là cậu sao?”

Lúc này hàm răng Diệp Lệ Thành nhẹ nhàng ác liệt ngậm lấy hạt đậu đỏ kia kéo ra bên ngoài.

“Hít!” Thẩm Ngữ hít một ngụm khí lạnh, đầu gối nhũn ra, lưng dựa tường trượt xuống, cả người thấp hơn một nửa.

“Tiểu Ngữ?”

“Sao… Sao?” Thanh âm có chút phát run.

“Cậu ở bên trong làm gì vậy, chờ cậu hơn nửa ngày cũng không thấy trở về?”

Diệp Lệ Thành đứng dậy, khép lại hai ngón tay nhét vào huyệt, ghé ở bên tai cô nói nhỏ, “Tiểu Ngữ đang làm gì? Mau nói cho con bé biết.”

Cô gái che miệng lại, nhắm chặt hai mắt liên tục lắc đầu, một bên ngăn cản kɧօáϊ cảm mà ngón tay cọ xát nơi riêng tư sinh ra, một bên lại kiềm chế phát ra tiếng rêи rỉ, căn bản không rảnh suy nghĩ đến câu hỏi của Diệp Lâm Lâm.

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng thúc giục, người đàn ông hảo tâm dừng lại động tác, “Trả lời con bé.”

Nơi riêng tư của cô vẫn là một mảnh tê dại, đầu óc nóng lên, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

“Nói với con bé, bụng con không thoải mái.” Diệp Lệ Thành ra lệnh.

“Bụng tớ, ừm… Không thoải mái lắm.” Cô nói theo từng câu từng chữ, anh vẫn đang trêи đường bắt đầu co rút ngón tay thao huyệt, nửa câu sau hầu như mang theo âm thanh rung động.

“A? Có nặng lắm không? Tớ đi lấy thuốc cho cậu nha.” Dứt lời, đã cộp cộp cộp chạy đi rồi.

Diệp Lệ Thành nhân cơ hội kéo xuống khóa quần, móc ra ƈôи ȶɦịt đỏ tím đã cứng thành cây gậy sắt, kéo tay cô qua đặt ở trêи, mang theo cô vuốt ve trêи dưới, “Biết trong tay cầm cái gì không?”

ƈôи ȶɦịt nóng cháy dán ở trêи lòng bàn tay, Thẩm Ngữ theo phản xạ tính cúi đầu, nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng dời đi.

“Ha ha” người đàn ông bị phản ứng của cô gái chọc cười, truy hỏi, “Ngoan bé con cầm cái gì?”

“…ƈôи ȶɦịt.” Dứt lời, cô nghiêng đầu đem mặt dán trêи gạch men sứ lạnh băng, muốn giảm bớt cảm giác khô nóng.

“Có muốn thúc thúc dùng ƈôи ȶɦịt thao con không?”

“Không cần…” Cô vẫn còn một tia lý trí, lắc đầu muốn thả chân xuống.

Diệp Lệ Thành đột nhiên đem côn thịt nhét vào nơi bắp đùi, quy đầu phá vỡ cái khe đi vòng quanh cái ʍôиɠ, như lúc ban đầu còn chưa khai phá cô, ở cánh hoa non mềm cọ xát an ủi ɖu͙ƈ vọng của mình.

ƈôи ȶɦịt lướt qua cửa động, khoảnh khắc thân gậy dính đầy dịch nhầy trong suốt, cây đồ vật kia của anh ngày càng dài, lại mang theo độ cong, quy đầu nhếch lên đính vào kẽ ʍôиɠ cô.

Cọ xát qua lại vài cái, cô đã nhận thua trước, môi đỏ khẽ nhếch phát ra tiếng rêи rỉ tinh tế.

“Muốn thúc thúc thao hay không?” Diệp Lệ Thành đắc ý nhìn cô gái mềm nhũn tựa vào trong lòng ngực, cố ý đặt quy đầu ở cửa động chần chừ.

Anh không hề cọ xát hột ɭε, cảm giác trống rỗng tựa ngàn vạn con kiến không ngừng gặm cắn trong cơ thể, Thẩm Ngữ hoàn toàn bị ɖu͙ƈ vọng khống chế, giống như si nữ thèm khát khó nhịn cầu xin anh tiến vào, “Muốn… Thúc thúc tiến vào…”

Đôi tay bắt lấy ƈôи ȶɦịt ướt dầm dề, một lần nữa thả lại khe hở, nhón chân bám vào bả vai anh vặn vẹo ʍôиɠ cọ xát qua lại, biến côn thịt của anh trở thành gậy mát xa mà an ủi, “A ư… A…”

Nghe được tiếng bước chân, Diệp Lệ Thành nhanh chóng ôm eo cô, ngồi xổm xuống, phần eo đẩy lên trêи, đem côn thịt thọc vào nhục huyệt Thẩm Ngữ.

Anh đã sớm có chuẩn bị, lấp kín môi cô, đem tất cả tiếng rêи rỉ của cô nuốt xuống.

“Ưm!” Cô gái kêu lên một tiếng, đôi con ngươi rã ra, cả người co rút run rẩy, hai tay vô lực không cách nào chống đỡ thân thể, thẳng tắp nằm liệt trêи mặt đất, lại bị thao đến cao trào. ƈôи ȶɦịt đỏ tím trong cơ thể nhảy ra ngoài, một cây gậy thô dài to thẳng lộ ở trong không khí, bên trêи bọc một tầng dịch nhầy trong suốt, thoạt nhìn vô cùng ɖâʍ mĩ.

Diệp Lệ Thành giúp cô đổi tư thế, tách ra hai đầu gối quỳ giữa hai chân cô, đỡ lấy côn thịt một lần nữa cắm trở lại hoa huyệt ấm áp.

Nơi riêng tư của cô còn chưa rời khỏi dư vị cao trào, côn thịt một lần nữa cắm vào khiến cho cô có chút không thích ứng, kϊƈɦ thích đôi mắt trào ra một lượng lớn nước mắt.

“Ư… Nhẹ, nhẹ chút…” Thanh âm cô mang theo tia khóc nức nở, khiến người ta chỉ muốn ôm vào trong lòng ngực mà thương yêu thật tốt.

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng Diệp Lâm Lâm thở nhẹ, “Tiểu Ngữ, cậu ổn chút nào chưa? Tớ mang thuốc cho cậu.”

“…Khá hơn nhiều rồi.” Thẩm Ngữ nỗ lực làm cho lời nói của cô nghe bình thản một chút, nhưng nơi riêng tư mẫn cảm nhất vẫn đang bị người ta xâm phạm, giọng nói không có khả năng hoàn toàn giống như bình thường.

“Thật à? Giọng cậu sao cứ nghe là lạ?” Diệp Lâm Lâm là một cô bé ngoan, làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được, ở nơi cách một cánh cửa thế này, người cha mà cô yêu thương nhất và cô bạn thân nhất đang tằng tịu với nhau.

Người cha cô yêu, đang dùng ƈôи ȶɦịt xấu xí, ở nơi hoa huyệt non nớt của bạn thân rong ruổi, thậm chí, ở trong lúc cô đang hỏi han, đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ chế tạo ra cô bắn vào huyệt bạn thân.

Hồi lâu không nghe tiếng trả lời, Diệp Lâm Lâm gần như muốn phá cửa đi vào, lúc này, truyền đến tiếng Thẩm Ngữ suy yếu phát run, “Không có việc gì, đã không còn đau, cậu đi về trước đi, tớ còn muốn ở một lúc lâu.”

Diệp Lâm Lâm ngây thơ đáp lại, nghe được tiếng của bạn thân cũng yên lòng, do dự mãi mới xoay người rời đi.

Sau khi xác nhận con gái đã rời khỏi, Diệp Lệ Thành buông ra đôi tay che lại miệng Thẩm Ngữ, môi mỏng theo đó hôn lên, đầu lưỡi hữu lực với vào trong miệng cô quấy loạn.

Liên tiếp hai lần cao trào cô còn không kịp định thần, tim đập như bay, hai chân tách ra cao cao để ở trêи vai anh, bụng nhỏ thỉnh thoảng run rẩy co rút lại một chút, đẩy ra một bãi lớn dịch đục màu trắng.

“Thoải mái hay không?” Diệp Lệ Thành cắn môi dưới cô, trong câu chữ đều tràn ngập đắc ý.

Anh thao cô bay bổng hai lần.

Điều này không thể nghi ngờ chính là việc cho đàn ông thể diện nhất, cho dù chỉ có mình cô biết được, nhưng cũng không gây trở ngại khi thỏa mãn lòng hư vinh của anh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.