Thẩm Ngữ – Chương 25: Sáng sớm kích tình (H) – Botruyen

Thẩm Ngữ - Chương 25: Sáng sớm kích tình (H)

“Tổ trưởng, sao anh lại ở đây?” Nam Hi bắt gặp Diệp Lệ Thành đang từ vườn hoa bên ngoài trở về, toàn bộ người trong sân nhìn về phía anh.

Diệp Lệ Thành hắng giọng nói, “Tìm thuốc ở trong xe, Tiểu Ngữ có chút không thoải mái.”

“Ồ?” Nam Hi quan tâm hỏi, “Không thoải mái thế nào? Mau đi tìm nhân viên quản lý mua đưa lại đây!”

“Không cần, đã tìm được rồi.” Diệp Lệ Thành vỗ vỗ túi quần trống không, xua tay rời đi, “Các cậu chơi trước đi, tôi đưa thuốc cho con bé rồi xuống đây.”

“Không cần đâu không cần đâu, tổ trưởng trước đi nhìn xem Tiểu Ngữ đi, không cần phải gấp gáp xuống đây.” Vẻ mặt nữ tổ viên lộ nét quan tâm, “Có cần tôi đi lên không?” Dù sao anh cũng là đàn ông.

Tuy vậy nửa câu sau cô cũng không dám nói ra khỏi miệng.

“Chỉ cần uống chút thuốc mà thôi.” Diệp Lệ Thành xua tay, không giải thích nữa nhanh chân rời đi.

Trêи lầu.

Diệp Lệ Thành vừa vào cửa liền nhìn thấy Thẩm Ngữ đang dựa vào đầu giường chơi điện thoại, ngón tay nhanh chóng gõ chữ không biết là nói chuyện với ai.

“Nói chuyện với ai vui vẻ vậy?” Diệp Lệ Thành ngồi ở mép giường, xoa nắn mặt cô gái.

“Chị Khương.” Thẩm Ngữ thuận thế hôn một ngón tay anh, “Người còn nhớ không, là cô gái lần trước giúp con hoá trang.”

Diệp Lệ Thành nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Thẩm Ngữ tỏ vẻ không sao cả, vui vẻ mà nói, “Chị ấy giới thiệu cho con một công việc khác, cũng là người mẫu quần áo.”

“Thúc thúc tốt như vậy, con muốn nỗ lực kiếm tiền mới có thể nuôi được.” Thẩm Ngữ ɭϊếʍ khóe miệng anh, “Sau này tiền của con đều giao cho người quản được không?”

Người đàn ông nhịn không được cười thành tiếng, “Ngốc, làm gì có ai chủ động đem tiền cho người khác quản.”

Cố Uyển Như tôn trọng độc lập kinh tế, vợ chồng hai người tự quản lý tiền. Đương nhiên, sau khi bà từ chức dưỡng bệnh, Diệp Lệ Thành đã sớm chuẩn bị cho bà một cái thẻ đen vô hạn.

Thẩm Ngữ ngây ngốc nhìn chằm chằm gương mặt cười nghiêng của anh, ngơ ngác nói, “Thúc thúc thật đẹp.”

Diệp Lệ Thành không tự nhiên mà nói sang chuyện khác, “Mau đi ngủ đi.”

“A? Con còn muốn đi cho thỏ ăn.” Thẩm Đồng bất mãn nói.

“Ngậm miệng lại.” Diệp Lệ Thành xoay người lên giường, dùng chăn bao bọc cô.

“Dữ cái gì chứ.” Thẩm Ngữ bĩu môi, nhưng mà lại nhanh chóng lộ ra tươi cười, đêm nay chính là lần đầu tiên bọn họ chính thức cùng chung chăn gối.

***

Tối hôm qua ngủ hơi sớm, cho nên sáng nay lúc trời tờ mờ sáng Thẩm Ngữ đã tỉnh, bên hông bị một đôi bàn tay to vòng lại chặt chẽ, không thoát ra được.

Diệp Lệ Thành còn đang ngủ, dung mạo khi ngủ ngược lại không có tia ngạo khí cự tuyệt người ta hơn ngàn dặm thường thấy, có lẽ là do người tình trong mắt hóa Tây Thi, Thẩm Ngữ cảm thấy ngay cả khi anh nhếch lên lông mi so với người khác cũng có vẻ đáng yêu hơn.

Thẩm Ngữ càng nhìn càng thích, nhịn không được đưa tay sờ một chút.

“Đừng làm rộn.” Diệp Lệ Thành bắt lấy tay cô, ôm cô càng chặt, đôi mắt còn chưa mở nhưng tay lại dao động ở trêи đùi cô châm lửa.

Gậy thịt giữa háng giống như con mãng xà to lớn tìm kiếm hang động mùa đông, không ngừng chui vào giữa hai chân cô gái. Người đàn ông vội vàng nâng lên chân cô, chuyển động ʍôиɠ tìm miệng huyệt, chỉ đáng tiếc kinh nghiệm của anh không nhiều, nhiều lần chọc nhầm vị trí.

Hơi thở thô nặng phả vào cổ Thẩm Ngữ, ngưa ngứa, cô nhịn không được cười ra tiếng, “Ngứa, thúc thúc cách xa con một tí.”

Giọng nữ ôn nhu càng thêm kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng buổi sớm, Diệp Lệ Thành cắn vành tai cô, âm thanh càng thêm khàn khàn, “Tiểu Ngữ ngoan, nhấc chân lên.”

ƈôи ȶɦịt kẹp ở kẽ ʍôиɠ giống như khối sắt nóng bỏng, vừa cứng vừa nóng, sắc mặt Thẩm Ngữ ửng đỏ, nâng một cái đùi lên cao, lộ ra cửa động ấm áp mà anh khát vọng đã lâu.

Anh bất đắc dĩ ra tay, đỡ thân gậy nhẹ nhàng dẫn dắt ƈôи ȶɦịt tìm được lỗ nhỏ, phần eo cong lên trêи, hơn phân nửa cây gậy trượt vào trong.

“A a ưm…”

“Hô…”

Tiếng cô rêи rỉ và tiếng thở thỏa mãn của anh đồng thời vang lên, Diệp Lệ Thành tiếp tục đi sâu nhét đầy toàn bộ lối đi, rồi sau đó chậm rãi thọc vào rút ra, biểu tình thích ý thả lỏng, “Tiểu Ngữ bên trong thật ướt, ha ha, tối hôm qua mới vừa tẩy rửa, sáng nay sao lại ướt rồi? Có phải còn muốn thúc thúc cắm không?”

“Không, không có, a a ——” cô gái cuống quít che miệng lại, quay đầu oán trách anh, “Người nhẹ chút, bọn họ còn ở dưới đó.”

“Đừng sợ, không nghe thấy đâu.” Diệp Lệ Thành cười cô nhát gan, “Ngoan, còn thừa nửa ngày, sau này buổi sáng muốn thao con sẽ không dễ như vậy.”

“…Con có thể dậy sớm một chút.” Thanh âm cô gái yếu ớt truyền tới.

Diệp Lệ Thành giả vờ trầm tư, thong thả ung dung nói, “Biện pháp này được, sau này bốn giờ sáng đến phòng sách chờ ta, thao con đến bảy giờ thì đi làm.”

Đầu Thẩm Ngữ cơ hồ muốn rũ đến trước ngực, sau một lúc lâu mới ấp úng đáp lại một chữ “Được”.

Anh rầu rĩ cười thành tiếng, “Ngốc, sao cái gì cũng nói được, nếu ta bảo con trốn học ra ngoài cho ta thao con cũng sẽ nói được phải không?”

“Con, thành tích con rất tốt, dễ xin nghỉ, không cần phải trốn học.” Thẩm Ngữ đỏ mặt phản bác lại.

Anh nghe xong tương đối cảm động nhưng lại càng nhiều hơn là khϊế͙p͙ sợ, tình cảm của cô đối với anh dường như so với anh nghĩ còn sâu hơn.

Động tác anh dừng lại, nghiêm túc nói, “Tiểu Ngữ, sau này không được nói những lời này, phải biết suy xét cho tương lai của mình, có biết hay không?”

Anh nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Cũng không cho phép yêu đương, hiện tại con còn nhỏ…”

Anh xấu hổ mà dừng lại, chính anh còn đang thao cô mà lại nói cô còn nhỏ.

“Con không nhỏ!” Thẩm Ngữ sốt ruột phủ nhận, xoay người ôm lại anh, “Hơn nữa, hơn nữa không phải chúng ta đang yêu đương hay sao…”

Ngực Diệp Lệ Thành bị chặn lại, anh không biết nên giải thích với Thẩm Ngữ thế nào về tình huống này là đang yêu đương vụng trộm.

Cô gái không phát hiện người đàn ông khác thường, tay non mềm vuốt ve ƈôи ȶɦịt dính đầy ɖâʍ thủy của mình, “Quan trọng là thúc thúc thích thao con.”

Vừa nói vừa nắm côn thịt cắm vào tiểu huyệt của cô một lần nữa, “Con, con cũng thích bị thúc thúc thao, a ách ——”

Đột nhiên anh bắt đầu chuyển động.

“Cả đời đều cho thúc thúc thao a a ——”

Diệp Lệ Thành giống như tức giận áp cô xuống dưới thân, tốc độ phần eo khuấy đảo nhanh đến mức muốn thao cô đến chết, hai quả trứng nặng trĩu đánh vào đáy chậu cô đỏ bừng, phát ra tiếng va đập “Bạch bạch”.

Cả đời đều cho anh thao sao? Cả đời cũng không rời khỏi anh sao?

Trong đầu Diệp Lệ Thành bị hai vấn đề này nhét đầy, anh sợ không bao lâu nữa chính anh cũng sẽ trầm luân theo, đến lúc đó kết cục nên xử lý như thế nào? Cô thật sự bằng lòng nấp sau lưng anh cả đời?

Tư tưởng của đàn ông vốn ích kỷ, ngay lúc vấn đề vẫn luôn bị chính anh cố tình xem nhẹ bị bày ra, có nghĩ thế nào cũng không ra, trước hết người chấp nhận gánh phần trách nhiệm này lại là Thẩm Ngữ.

Gương mặt anh không chút biểu cảm, tự nhận là đã đem cảm xúc che dấu hết thảy, cũng không biết làm sao, cô dường như có thể nhìn thấu được anh dễ như trở bàn tay.

Thẩm Ngữ thở hổn hển, “Con, sẽ không làm người khó xử, nếu, a ——”

Anh cắm một cái nặng nề, cắt ngang lời cô nói, cúi đầu lấp kín cánh môi cô, khép lại đôi mắt u ám.

Lòng tự trọng và ý thức trách nhiệm từ trong xương cốt khiến anh lựa chọn cách đối mặt.

Chuyện là do anh dựng lên, nếu thật sự có một ngày kia, anh quyết sẽ không vứt bỏ cô mà không màng.

“Ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh con, cho nên không cần sợ hãi.” Diệp Lệ Thành dán sát vào môi cô thấp giọng nói, tốc độ làm càng tăng, tại khoảnh khắc kɧօáϊ cảm chạm đến cực điểm bộc phá ra ngoài.

Diệp Lệ Thành cắn môi dưới cô gái, đẩy ʍôиɠ, từng dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn nhanh đưa tới chỗ sâu trong trong t.ử ƈυиɠ.

Sau kϊƈɦ tình mãnh liệt, Diệp Lệ Thành như cũ đè ở trêи người Thẩm Ngữ, mãi đến khi cô gái trong lồng ngực xuất hiện cảm giác hít thở không thông, đưa tay đẩy anh ra, ánh mắt lấp lánh, “Chúng ta đi xem con thỏ đi.”

Diệp Lệ Thành đột nhiên nhìn thẳng cô, biểu tình có chút kinh ngạc, bật cười thành tiếng, “Mặc quần áo đi.”

Chính anh thương cảm hơn nửa ngày, cô lại đang nhớ tới con thỏ.

Diệp Lệ Thành khẽ thở dài một hơi, quả nhiên người già rồi sẽ thích nghĩ nhiều sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.