Thẩm Ngữ – Chương 1: Tiến vào thế giới mới – Botruyen

Thẩm Ngữ - Chương 1: Tiến vào thế giới mới

“Tiểu Ngữ, cậu thất thần làm gì? Xuống xe đi, tới nhà tớ rồi.” Diệp Lâm Lâm phất phất tay trước mặt Thẩm Ngữ đang ngẩn người.

Thẩm Ngữ giống như đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt đờ đẫn chỉ một thoáng khôi phục vẻ trấn tĩnh.

“A… Được.”

“Tích —— truyền tin tức: Nguyên chủ Thẩm Ngữ, 16 tuổi, nữ sinh cao trung năm hai, cha mẹ đều mất, tính cách hướng nội điềm đạm, người giám hộ hiện tại là cậu, định kỳ sẽ cung cấp phí sinh hoạt…”

Tiếng máy móc lạnh băng của hệ thống từng câu từng chữ giải thích tình huống của nguyên chủ.

Vẻ mặt Thẩm Ngữ mờ mịt, trong đầu là tiếng nói của hệ thống, bên tai là tiếng Diệp Lâm Lâm ríu rít nói chuyện, trong lúc nhất thời cô không biết nên nghe ai.

“Cái kia… Cậu có thể ngừng một chút không?” Thẩm Ngữ có chút xấu hổ cắt ngang cái miệng lải nhải của cô bạn.

Hệ thống còn chưa giới thiệu đến tên cô bạn này đâu, nếu lại bị quấy rầy, đoán chừng cô đến nơi này cũng không biết phải làm cái gì.

Nhiệm vụ lần trước hoàn thành không tốt lắm, giá trị sinh mệnh của cô chỉ còn một năm rưỡi, nhiệm vụ này cô nhất định phải hoàn thành thật tốt mới được.

Thẩm Ngữ bất đắc dĩ thở dài, ở mỗi thế giới 99% ký ức đều sẽ bị xóa bỏ, chỉ để lại một ít hình ảnh phong cảnh thành thị, nhưng mấy thứ này một chút tác dụng cũng không có, càng miễn bàn có cơ hội nhớ lại.

“Được con nhóc này, cậu lại dám chê tớ phiền!” Diệp Lâm Lâm tính trẻ con bộc phát, “Tớ trịnh trọng cảnh cáo cậu, kỳ nghỉ này là dựa vào tớ mà có, cẩn thận chớ chọc tớ! Hừ hừ, nếu không, cậu sẽ đẹp mặt!”

Cô gái bày ra vẻ mặt ngạo kiều, đôi tay chống nạnh chờ Thẩm Ngữ tới dỗ dành.

Bộ dáng Diệp Lâm Lâm tú lệ thanh thuần, hơn nữa hôm nay thắt hai cái bím tóc nhỏ, khi làm động tác này không hề phản cảm chút nào.

Thẩm Ngữ nhìn chỉ cảm thấy vạn phần đáng yêu, phụt một tiếng bật cười, “Được rồi, Diệp đại tiểu thư của chúng ta tốt nhất, đi nhanh đi, mặt trời cũng muốn xuống núi rồi.”

Cô chỉ chỉ nửa vầng mặt trời đỏ hồng trêи trời, nhìn Diệp Lâm Lâm nhếch miệng cười.

Nụ cười kia sáng lạn mà tươi đẹp, Diệp Lâm Lâm nhìn đến ngây người.

“Tiểu Ngữ, cậu thật là đẹp.” Cô ngây ngốc nói ra mấy chữ này.

Không giống với bộ dáng thanh tú vô hại của Diệp Lâm Lâm, diện mạo của Thẩm Ngữ mang theo tính công kϊƈɦ nhất định, đôi mắt mèo hơi hơi giơ lên cùng bờ môi dày theo phong cách phương Tây, đây là điển hình của mặt con mèo nhỏ.

Loại diện mạo này thông thường khiến cho người ta có cảm giác khó đến gần, cho nên lúc Thẩm Ngữ mới vừa chuyển tới mọi người đều cho rằng cô là người không dễ chọc.

Diệp Lâm Lâm là một cô gái đúng chuẩn ngoan ngoãn, càng không dám đến gần cô. Vốn là hai con người không hề có chút gì giao thoa, dưới sự sắp xếp của giáo viên lại trở thành bạn cùng bàn, trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc Diệp Lâm Lâm mới phát hiện thật ra tính cách Thẩm Ngữ rất tốt, chỉ là không thích nói chuyện phối hợp với gương mặt cao ngạo nên thường gây cho người ta một loại ảo giác là đại tiểu thư không dễ chọc.

Về sau, theo thời gian trôi qua mới biết hóa ra từ nhỏ cậu ấy đã mất cha mẹ, cho nên kỳ nghỉ này cô mới mời Thẩm Ngữ đến đây cùng nhau nghỉ hè.

Thẩm Ngữ nhẹ chọc cái mũi cô, “Được rồi, Lâm Lâm của chúng ta cũng rất đẹp.”

Thẩm Ngữ còn tưởng rằng mình đã rất trẻ con, không nghĩ tới Diệp Lâm Lâm so với cô chỉ có hơn chứ không có kém.

Vừa nhìn liền biết là một đứa bé được nâng niu ở trong lòng bàn tay yêu thương mà lớn lên.

Diệp Lâm Lâm lại kiêu ngạo hừ một tiếng, khoác tay Thẩm Ngữ đẩy ra cửa sắt màu đen, bác quản gia đã sớm đứng một bên chờ lập tức tiến lên tiếp nhận cặp sách của Lâm Lâm, cười ha hả mà nói, “Lâm Lâm nhanh vào đi, phu nhân chờ đã sốt ruột.”

“Vâng!” Diệp Lâm Lâm nhẹ giọng, lôi kéo Thẩm Ngữ một đường chạy chậm vào cửa.

“Mẹ! Con về rồi!”

Diệp Lâm Lâm dẫn đầu chạy qua ôm lấy người phụ nữ trí thức đang ngồi trêи sô pha xem TV.

Mẹ của Diệp Lâm Lâm bảo dưỡng rất tốt, Thẩm Ngữ từng nghe Diệp Lâm Lâm nói mẹ cô ấy năm nay đã bốn mươi ba tuổi, nhưng mà thoạt nhìn cũng chỉ khoảng ba mươi hai, ba mươi ba. Một thân váy ren màu hồng cánh sen ưu nhã khéo léo, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, dáng người cũng quá mức gầy yếu, nhưng ngược lại rất có phong thái của mỹ nhân thùy mị.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Diệp Lâm Lâm ôm cánh tay mẹ làm nũng, bầu không khí người một nhà thật tốt, có thể thấy được cha mẹ cô ấy cũng rất văn minh.

Bước chân Thẩm Ngữ tăng vài bước mới đuổi kịp, chờ mẹ con họ nói xong chuyện riêng tư cô mới nhỏ nhẹ chào hỏi, “Chào dì, con là bạn học Lâm Lâm, con gọi là Thẩm Ngữ.”

“Con chính là Tiểu Ngữ à.” Cố Uyển Như hơi hơi mỉm cười, cầm tay cô, “Cũng rất xinh đẹp, khó trách Lâm Lâm nhà chúng ta thích con như vậy.”

Cố Uyển Như âm thầm đánh giá cô gái trước mắt.

Tuy rằng tuổi không lớn, vẫn còn mặc đồng phục, nhưng trong mị hoặc từ trong xương cốt vẫn không ngăn được.

Trêи đời này có một loại người, mặc dù bị che dấu kín mít, nhưng vẫn khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác cấm ɖu͙ƈ, khiến người ta thầm nghĩ lột sạch quần áo của cô ấy ra.

Thẩm Ngữ chính là loại người này.

Cố Uyển Như như có điều suy nghĩ liếc về phía cô, kế hoạch vạch ra trong lòng đã lâu lại lần nữa lặng lẽ hiện liên.

Cũng không biết Lệ Thành có chịu chấp nhận hay không.

“Cha đâu rồi mẹ?” Diệp Lâm Lâm hỏi.

“Đang trêи đường về nhà, sắp đến rồi.” Cố Uyển Như vỗ vỗ tay con gái ý bảo đừng gấp gáp.

Lại thân thiết lôi kéo tay Thẩm Ngữ, dẫn cô đến nhà ăn, “Chúng ta ăn cơm trước đi, Tiểu Ngữ xem chừng cũng đã đói bụng.”

Diệp gia là một căn biệt thự ba tầng độc lập, cùng với bề ngoài thiết kế theo kiến trúc châu Âu thì bên trong lại trang hoàng phong cách quý khí kiểu cổ phong Trung Quốc, rõ ràng là đã trải qua lần trùng tu thứ hai.

Trong phòng nơi nơi đều là vật dụng bằng gỗ đắt đỏ, mùi hương và màu sắc cổ xưa rất có phong thái của gia đình quý tộc cũ.

Lầu một là phòng khách, nhà ăn, phòng tiếp khách, phòng tập thể hình và phòng cho khách, lầu hai là vùng đất của riêng Diệp Lâm Lâm, lầu ba tất nhiên thuộc về thế giới riêng tư của vợ chồng Cố Uyển Như.

Nhà ăn bố trí giống như phong cách chỉnh thể của căn nhà, bộ bàn tròn gỗ lim cùng cuộn tranh thuỷ mặc văn nhã, nồng đậm hơi thở của văn nhân, không giống nhà ăn, ngược lại giống như phòng sách.

Bọn họ lại nói chuyện một hồi lâu, người đàn ông chủ nhân trong nhà mới trở về.

Cố Uyển Như đón anh, ôm anh thân mật, có thể thấy được tình cảm giữa vợ chồng duy trì vô cùng tốt, đặc biệt là người đàn ông, lúc đối diện với vợ nói chuyện mặt mày đều ẩn chứa ý cười.

“Cha mẹ tớ tình cảm rất tốt, vì mẹ, cha có thể nhẫn tâm để tớ ngủ ở bên ngoài!” Diệp Lâm Lâm lộ ra vẻ mặt lại bị nhét cẩu lương, lặng lẽ nói với Thẩm Ngữ.

Trước kia Diệp gia ở tại vị trí trung tâm thành thị, thuận tiện đi học đi làm, nghe Diệp Lâm Lâm nói là vì để cho mẹ cô ấy an tâm dưỡng bệnh, mấy năm nay mới chuyển đến biệt thự ở vùng ngoại thành tương đối hẻo lánh này, chính là bởi vì nơi này hoàn cảnh vô cùng tươi tốt, thích hợp để dưỡng bệnh.

Thẩm Ngữ gật đầu đồng ý, từ trường giữa những người yêu nhau khác với người bình thường, mọi người đều có thể cảm nhận được.

“Đầu tuần này Lâm Lâm có nói sẽ mời bạn tới nhà chúng ta nghỉ hè, anh nhớ không? Chính là Tiểu Ngữ mà Lâm Lâm thường xuyên nhắc tới.” Khóe miệng Cố Uyển Như gợi lên ý cười nhợt nhạt giới thiệu Thẩm Ngữ với chồng, “Tiểu Ngữ, ông ấy là Diệp thúc thúc.”

Thẩm Ngữ lập tức đứng lên, hơi hơi khom lưng hướng về anh chào hỏi.

Người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mắt mang theo vài phần xa cách gật đầu lấy lệ, lại cúi đầu hỏi thăm tình trạng thân thể vợ mình.

Đúng lúc này, trong đầu cô vang lên tiếng máy móc quen thuộc.

“Đinh —— đối tượng công lược: Diệp Lệ Thành, nam, 38 tuổi, tính cách lạnh nhạt cứng nhắc…”

Trong lòng Thẩm Ngữ chua xót khó có thể tả thành lời, vốn là cô còn hâm mộ tình yêu tốt đẹp của họ không thôi ngay tức khắc lại trở thành nan đề khó giải quyết.

Việc này cô làm thế nào mà công lược? Người ta ân ái nhau mười mấy năm, hơn nữa thái độ Diệp Lệ Thành lại lạnh nhạt, cô sợ là tiếp cận còn khó.

Nhưng mà, vì giá trị sinh mệnh, có khó cũng phải làm.

Thẩm Ngữ bắt đầu đánh giá người đàn ông ngồi đối diện: Tuy rằng ba mươi tám, nhưng thoạt nhìn chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám, tướng mạo nhã nhặn, làn da mang theo một tia lạnh lẽo, bởi vì khuôn mặt ít khi biểu lộ nên tổng thể khí chất tương đối sắc bén, thân hình cao lớn hẳn là tầm 1m87, tóm lại những đặc trưng này cộng thêm khí lạnh tỏa ra khắp nơi nói lên bốn chữ: Người sống chớ gần.

Thẩm Ngữ lúc này mới tinh tế quan sát Cố Uyển Như, bà ấy và Diệp Lâm Lâm giống nhau, dáng người hơi gầy, diện mạo cổ điển dịu dàng, không thể nói là xinh đẹp, nhưng rất có khí chất, là điển hình của khí chất tạo nên mỹ nữ.

So với mình chính là hai loại hình khác nhau một trời một vực, Thẩm Ngữ có chút nản lòng, nói không chừng cô căn bản không phải là kiểu mà anh thích.

Thật ra Thẩm Ngữ đoán không sai, Diệp Lệ Thành quả thật không thích loại hình như cô, anh là một người khá truyền thống, cũng yêu thích những cô gái cổ điển dịu dàng, hơn nữa tình cảm lại sâu đậm, từ mối tình đầu cho đến hôn nhân, chỉ có duy nhất một người là Cố Uyển Như.

Song đây cũng là nguyên nhân hàng đầu mà Cố Uyển Như chọn Thẩm Ngữ làm “Thuốc dẫn” cho Diệp Lệ Thành.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.