“Ngươi thật sự là một kẻ bất lực, có can đảm làm cường gian, lại không có can
đảm cho người khác thấy mặt, sao được coi là nam nhân!”
“ Nếu có bản lĩnh, ngươi đã thoải mái cho ta biết ngươi là ai. Ngươi sợ cái
gì, chẳng lẽ sợ bản cô nương biết được sao?”
“Ta nói cho ngươi biết. Cho dù ngươi không nói ra, ta cũng sẽ tìm ra ngươi là
ai. Sau đó rút gân lột xương ngươi, nghiền xương thành tro!”
Cuối cùng, Lâm Hồi Âm cắn răng, bức bách nói ra từng chữ.
Chính là, đối mặt với cảm xúc kịch liệt của Lâm Hồi Âm, nam tử biến thái vẫn
giả bộ mắt điếc tai ngơ, mở ra hai chân của nàng, sau đó tiến lên xâm nhập vào
thân thể của nàng.
Lâm Hồi Âm còn muốn nói tiếp, lại đau đến tê tâm liệt phế mà lời nói bị ngăn
lại trong cổ họng. Nàng có ý thức nắm tay, móng tay đâm thật sâu vào thịt.
Nam tử biến thái vô tình tàn sát thân thể của nàng. Lúc này, Lâm Hồi Âm đau
đến mức không có sức lực đếm xem nam nhân này khi nào thì chấm dứt.
Nàng chỉ có thể cảm giác được đau đớn đào núi lấp biển cùng khuất nhục cùng
với động tác từng đợt mang đến của người nam nhân này.
Thậm chí, đến cuối cùng, đầu óc của nàng đều đình chỉ tự hỏi, mũi không thể
hít thở.
Nhưng mà may mắn, người nam nhân này làm nàng trong bảy đêm, cũng không hôn
môi nàng nên bây giờ nàng có thể dựa vào miệng mà hít thở.
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, thời điểm ý thức của Lâm Hồi Âm có chút
mơ hồ, nam tử đột nhiên nhanh chóng đứng lên, sau đó liền dừng lại.
Đôi mắt Lâm Hồi Âm mở thật to, nhìn trước mặt tối đen được một lúc mới miễn
cưỡng thở ra một hơi. Sau đó phát hiện trong không gian tối tăm lạnh lẽo, nam
nhân biến thái kia đã biến mất, chỉ để lại nàng một mình.
Lâm Hồi Âm giãy dụa muốn đứng dậy, lại phát hiện xương cốt toàn thân đều đau,
chỉ có thể lười biếng trở về nằm. Khi hơi hơi xoay người một cái, nàng lại
phát hiện một ánh sáng bạc tỏa ra. Lâm Hồi Âm tò mò, lấy ra trước mặt, là một
ngọc bội hình bán nguyệt, làm bằng ngọc Dạ Quang, ở trong không gian tối đen
tỏa ra một ánh sáng màu trắng sữa nhàn nhạt.
Kiểu dáng ngọc bội rất đơn giản, mặt trên điêu khắc hoa văn hình long phượng,
ở giữa còn có một chữ _ “Hoàng”
Lâm Hồi Âm đặt ở trong bàn tay, tỉ mỉ quan sát một thời gian, yên lặng đem tất
cả ghi nhớ trong lòng.
Ngọc bội chắc là của nam nhân biến thái kia. Nàng muốn chặt chẽ ghi nhớ, đợi
đến một ngày có thể gặp được chủ nhân của ngọc bội này, nàng nhất định sẽ đem
những gì hắn đối xử với nàng đòi trở về!
Sáng sớm.
Lâm Hồi Âm ngồi ở trên giường kinh sợ, lại phát hiện mình đã về phòng Chu Lạc
Trần chuẩn bị cho mình.
Lâm Hồi Âm mở tay ra, phát hiện ngọc bội ở trong lòng bàn tay đã biến mất, e
rằng nam nhân biến thái kia đã cầm đi.
Nhíu nhíu mày, Lâm Hồi Âm có thể miêu tả lại một cách rõ ràng ở trong lòng,
liền âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Nàng nghiêng đầu, không quên nhìn ra ngoài cửa
sổ. Nắng chiếu vào sáng rỡ, ở khắp mọi nơi, soi xuống hồ nước màu ngọc bích,
tất cả phong cảnh đều yên tĩnh mà tốt đẹp, làm cho tâm tình phiền muộn của Lâm
Hồi Âm hơi giãn ra một ít, rồi ngắm phong cảnh bên ngoài một cách thích thú.