“Mộ Dung tiểu thư, ta vốn không nghĩ ngươi trở mặt, nhưng mà ngươi cố tình gây
sự nhiều lần, như vậy hôm nay ta sẽ nói cho ngươi rõ.”
“Ta đối với biểu ca ngươi, không có một chút hứng thú. Vì vậy ta khuyên ngươi
về sau cũng đừng cầm vàng bạc gì đó đến vũ nhục ta. Nếu ta thật sự yêu thích
tiền, đã gả cho biểu ca ngươi, làm biểu tẩu của ngươi, sau đó hưởng thụ tài
sản của Chu gia. Tài sản ấy so với chút tiền của ngươi còn hơn biết bao nhiêu
lần!”
Mộ Dung Nguyệt đau đến nhe răng vì bị Lâm Hồi Âm vặn cổ tay, lại không thể
nhúc nhích. Bây giờ nghe Lâm Hồi Âm nói một loạt, vẻ mặt càng phấn khích hơn,
nàng ta tức giận đến toàn thân phát run: “Ngươi là đồ nữ nhân không biết xấu
hổ!”
Lâm Hồi Âm lại dùng sức một chút ở tay của Mộ Dung Nguyệt, khiến Mộ Dung
Nguyệt đau đến sắc mặt tái nhợt: “Mộ Dung tiểu thư, ngươi đang mắng ta trước,
ta hẳn là nên đi hỏi biểu ca ngươi thế nào lại đi coi trọng một nữ nhân không
biết xấu hổ! Chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi mắng ta, thực ra chính là sỉ
nhục ánh mắt của biểu ca ngươi sao? Ngươi cứ việc mắng, ta tuyệt đối không để
ý!”
Nói đến đây, ngữ khí của Lâm Hồi Âm trở nên sắc bén hơn: “Ngươi nếu không giữ
được trái tim của biểu ca ngươi, cũng đừng bến chỗ ta giương oai!”
“Hôm nay cho ngươi một bài học, nữ nhân muốn được nam nhân yêu thích, không
phải đi đối phó với nữ nhân khác! Nếu ngươi rảnh rỗi như vậy, hãy đem tâm trí
ấy đặt lên người của biểu ca ngươi đi, e rằng biểu ca ngươi cũng sẽ không để ý
nữ nhân khác!”
“Cho nên, Mộ Dung tiểu thư, ta khuyên ngươi vẫn nên quay về. Vì ở chỗ này của
ta, ngươi không lấy được một chút lợi ích!”
Sau khi Lâm Hồi Âm nói sau, liền mạnh mẽ bỏ qua Mộ Dung Nguyệt. Sau đó thản
nhiên nhìn đại tiểu thư điêu ngoa bị người khác chiều hư không biết trời cao
đất rộng này, lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm quan tâm đến Mộ Dung Nguyệt,
bước về phía ngoài cửa.
Để lại Mộ Dung Nguyệt đang ôm cổ tay bị đau của mình không biết sao.
Chu gia là một nhà giàu có, đại viện được trang hoàng xa hoa, đình đài lầu
các, một cái cầu nhỏ bắc qua dòng nước, làm cho người ta cực kì thích thú.
Khi Lâm Hồi Âm ở trong phòng, mở cửa sổ ra có thể thấy một cái hồ nho, trong
hồ có một hòn đảo nhỏ, trên mặt hồ để hai chiếc thuyền, phong cảnh hoàn mỹ
chân thật không thể soi mói.
Buổi sáng xảy ra chuyện với Mộ Dung Nguyệt, Lâm Hồi Âm liền lười biếng ra khỏi
cửa cả một ngày, ngay cả ăn uống cũng ở trong phòng.
Vào đêm, sau khi tắm sạch sẽ, Lâm Hồi Âm nhìn đến chiếc đồng hồ cát ở trước
mặt, liền đứng dậy đóng toàn bộ cửa sổ và cửa phòng.
Lâm Hồi Âm lại thấy không đủ, nhìn về hướng cửa sổ, có hồ nước, e rằng rất khó
xâm nhập được vào phòng này, liền đẩy bàn cùng ghế đến sau cửa phòng, gắt gao
đặt ở đó.
Sau khi Lâm Hồi Âm làm xong hết thảy, cả người mệt mỏi thở mạnh. Nàng xụi lơ
ngồi trên giường, nhìn đồng hồ cát trước mặt, đáy lòng yên lặng quên đi thời
gian, ước chừng đến giờ Tý còn hai canh giờ nữa.
Có lẽ do đóng hết cửa sổ quan trọng, trong phòng vô cùng im lặng, đáy lòng Lâm
Hồi Âm không nhịn được dâng lên một chút khẩn trương.
Nàng không rõ lắm. Rốt cuộc người bắt cóc mình là ai? Huống hồ nàng cũng không
phải là người ở thế giới này, lại càng không gây thù chuốc oán với người khác.
Mặc dù kết thù, cũng có thể là lúc trước, mà không phải là trò bắt cóc vô lễ
này.
Càng nghĩ, Lâm Hồi Âm càng cảm thấy kinh khủng.