Mà hai cái ngọc bội giống nhau, vậy rốt cuộc ngọc bội của người nào mà mình đã
nhìn thấy ở nơi ẩm ướt âm u kia?
Trong đầu Lâm Hồi Âm một mảnh hỗn độn nhìn Triều Ca, lại nhìn Dạ Huyền, không
biết rốt cuộc ai là người nam nhân biến thái đã chiếm đoạt trong sạch của
mình.
Lúc Lâm Hồi Âm đang rối rắm bất an, đột nhiên Dạ Huyền lại chìa ra thanh kiếm
màu đỏ trong tay trái, cầm cổ tay của nàng, kéo nàng đến trước mặt của mình.
Màu sắc đỏ tươi nhanh chóng nhiễm vào cổ tay Lâm Hồi Âm, theo tay hắn, từng
giọt huyết châu tí tách rơi xuống mặt đất.
Nhưng vẻ mặt của hắn không có một chút nào biến hóa, khuôn mặt thanh tú trắng
nõn, không có lệ khí cùng sát khó, thay thế là kinh ngạc cùng rung động.
Bộ dáng kia, so với bộ dáng của Lâm Hồi Âm khi nhìn thấy hai cái ngọc bội, chỉ
sợ hơn chứ không kém.
Hắn cao hơn rất nhiều so với nàng, cho nên hắn cúi thấp đầu, đôi mắt lãnh đạm
tỉ mỉ dừng lại ở khuông mặt của nàng, chớp cũng không chớp một chút.
Ánh mắt của Dạ Huyền, trước sau như một đều câu hồn người khác, như lại sáng
lên, hấp dẫn người ta tiến vào vòng xoáy. Nhưng Lâm Hồi Âm cảm thấy ánh mắt
của Dạ Huyền lúc này đầy cảm xúc phức tạp không nói nên lời. Nhưng về phần cái
gì, nàng lại xem không hiểu cũng đoán không ra, làm cho nàng cảm thấy có thêm
hàm súc cùng hấp dẫn. Trong nháy mắt như vậy, nàng suýt nữa bị hãm sâu không
bị kiềm chế, nhưng nàng nghĩ đến lòng dạ độc ác của hắn, hắn lật lọng, Lâm Hồi
Âm dùng lực bỏ tay của Dạ Huyền ra.
Lúc này Dạ Huyền lại nhanh hơn từng bước, càng thêm nắm chặt cổ tay của nàng,
ánh mắt vẫn dừng lại ở khuôn mặt nàng như trước, biểu tình có chút thay đổi,
mở miệng, lời nói mang theo mê hoặc quỷ dị không nói nên lời: “Ngươi là Thanh
Âm chuyển thế?”
Lâm Hồi Âm quay đầu, không thèm quan tâm đến Dạ Huyền, đáy lòng lại tràn ngập
nghi hoặc, Thanh Âm….Thanh Âm là ai vậy? Vì sao vừa rồi Triều Ca nói nàng là
Thanh Âm chuyển thế, hiện tại Dạ Huyền cũng hỏi nàng có phải là Thanh Âm
chuyển thế không?
Dạ Huyền vặn vặn mi tâm, nhưng không tức giận, thậm chí rất có kiên nhẫn nhìn
nữ tử dịu dàng xinh đẹp đang nghiêng mặt chờ nàng trả lời. Hắn thấy nàng sau
một lúc lâu không đáp lời, ánh mắt lại chớp động, mới ra tiếng hỏi: “Ngươi tên
là gì?”
Lâm Hồi Âm bĩu môi, mơ hồ cảm giác được Dạ Huyền không có sát khí, càng không
để ý tới Dạ Huyền.
“Nàng gọi là Âm.” Triều Ca cách đó không ca, nói: “Lâm Hồi Âm.”
Dạ Huyền lại nhíu mi một chút, không lên tiếng, nắm cổ tay Lâm Hồi Âm, lực đạo
dần nới lỏng xuống.
Lâm Hồi Âm nghe thấy Triều Ca nói chuyện, nghĩ cũng không nghĩ liền bỏ qua
cánh tay của Dạ Huyền, chuẩn bị làm như không thấy sự hiện hữu của hắn, chạy
về phía Triều Ca.
Lúc này Dạ Huyền không ngăn đón nàng, ngược lại nhẹ nhàng buông tay ra, ánh
mắt nhìn theo hành động của nàng.
Mãi cho đến khi nàng rời đi mình một thước xa, hắn mới thu hồi tầm mắt trên
người nàng.