Lâm Hồi Âm sao có thể nuốt trôi được điều này. Vừa trải qua cuộc ám sát, tâm
tư của nàng càng đặt vào việc trở về thời hiện đại, nên nàng tùy tiện gẩy lung
tung bát cơm, đối với Triều Ca tao nhã ngồi bên cạnh, mở miệng một lần nữa: “
Ta không phải người trong thế giới này. Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra
với mình, tỉnh dậy đã đến nơi này của các huynh! Huynh cũng không thể đưa ta
trở về nơi ban đầu được sao?”
Không phải người trong thế giới này?
Thanh Âm chuyển thế, nhưng lại vào thế giới khác?
Mà bây giờ nàng lại muốn trở về thế giới của nàng?
Triều Ca buông mắt xuống, đáy lòng vùng vẫy, nhưng duy trì vẻ mặt vân đạm
phong khinh.
Thanh Âm vừa mới xuất hiện…Đã muốn đi rồi sao?
Nhưng nếu nàng không đi…Nàng ở đây sẽ phải đối mặt với sự uy hiếp của Dạ
Huyền.
Nhưng lừa nàng, hắn lại không đành lòng. Vật lộn thật lâu, cuối cùng Triều Ca
vẫn cho Lâm Hồi Âm một đáp án chính xác: “Có thể”
Đáy mắt Lâm Hồi Âm lập tức phát ra ánh sáng. Hắn nói có thể, nàng có thể trở
lại hiện đại, rốt cuộc nàng cũng có thể rời khỏi nơi này…Dường như nàng nhìn
thấy được hi vọng…Ngữ điệu của Lâm Hồi Âm trở nên kích động: “Thật sao? Làm
như thế nào ta mới có thể trở về? Vậy huynh đưa ta về được không? Ta có cần
chuẩn bị gì không?”
Nàng không muốn đợi lâu thêm nữa!
Trời mới biết, còn có thị nữ đến ám sát nàng nữa hay không?
Triều Ca nhìn vẻ mặt kích động của Lâm Hồi Âm, hơi rũ mắt xuống. Đối với Lâm
Hồi Âm đang vội vàng, Triều Ca rất bình tĩnh nói: “Trước hết nàng đừng vội
vàn, hãy chậm rãi nghe ta nói.”
Sao có thể không vội nha, không có chuyện nào khiến nàng sốt ruột hơn so với
việc được trở về hiện đại! Đáy lòng Lâm Hồi Âm rất gấp, nhưng sau khi nghe đến
lời nói của Triều Ca, ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Đầu tiên nàng cần chuẩn bị một ít điều kiện. Nàng đi về, phải nhìn trời đất.
Ta sẽ đến Tế Tự rồi bói toán một chút, xem ngày nào có thể đưa nàng trở về.
Chỉ cần xác định được thời gian, ta có thể đưa nàng trở về.” Triều Ca dừng một
chút, nhẹ nhàng nâng tay lên, một vòng tròn bạch quang trong suốt hiện ra,
nháy mắt bao quanh Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm ở bên trong, xung quanh trái phải, nhưng đều không đi ra ngoài vòng
tròn trong suốt đó được. Nàng đành phải giơ tay lên, chọc chọc vào vòng tròn
trong suốt đó, nhưng không có cảm giác gì, nhẹ nhàng cử động liền có thể dễ
dàng đưa tay ra ngoài.
“Đó là kết giới, có thể phòng ngừa bất cứ ai muốn lại gần đả thương nàng.” Khi
Lâm Hồi Âm đang buồn bực đây là cái gì, Triều Ca đã giải thích cho nàng. Lâm
Hồi Âm vội vàng thu tay về, im lặng ở trong kết giới trong suốt.
“Nàng bị kinh hãi. Lúc ấy Thái y đã kiểm tra cho nàng, nói rằng nàng cần nghỉ
ngơi thật tốt. Cho nên nàng ăn cơm xong, không cần nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật
tốt. Ta sẽ bày kết giới ở đại điện phía trên. Chỉ cần nàng không đi ra, ai
cũng không thể đi vào, bao gồm cả Dạ Huyền. Nếu như ở Tế Tự có tin tức gì, ta
sẽ nói cho nàng đầu tiên.”
Lâm Hồi Âm cuối cùng cũng yên tâm mọt chút, tối thiểu tính mạng tạm thời của
nàng không lo.
Triều Ca hình như nghĩ tới điều gì, đứng lên, đi đến trước bàn, từ bên trong
lấy ra một bình thuốc nhỏ, đưa tới trước mặt Lâm Hồi Âm: “Mau ăn đan dược này
vào.”