Nàng còn chưa trở lại sao hắn có thể chết?
Chỉ là hắn không biết Thanh Âm chuyển thế đang ở đâu?
Đáy mắt cao ngạo của Dạ Huyền tràn đầy kích động… Một ngàn năm… Càng đợi
đến giây phút cuối cùng hắn càng thêm nôn nóng, không biết đời này Thanh Âm
chuyển thế sẽ có hình dáng như thế nào? Xấu hay đẹp, mập hay gầy đây?
Đi đôi với suy nghĩ của hắn là hình ảnh mập gầy khác nhau của Thanh Âm, Dạ
Huyền cong môi nở nụ cười cưng chiều yếu ớt, nụ cười kia có biết bao ôn nhu,
yêu mị giống như đang khốn khổ si tình vì cô gái vậy.
Bất kể Thanh Âm có dáng vẻ như thế nào, hắn đều thích.
Không đơn thuần là hắn chỉ thích Thanh Âm là người, đời đời kiếp kiếp hắn sẽ
vẫn thích cái linh hồn kia, chỉ cần là nàng… Dù nàng có chuyển thế thành
rắn, chó, mèo hay heo gì hắn cũng đều thích…
<<<<
Lúc Lâm Hồi Âm tỉnh lại lần nữa gì đã là giữa trưa.
Nàng nằm trên giường, mờ mịt mở to mắt, nhấp nháy mắt vài cái nhìn cung điện
lộng lẫy xao hoa trước mắt thực sự cảm thấy rất mơ hồ, không biết chuyện gì đã
xảy ra.
Thị nữ trông nom bên cạnh thấy nàng tỉnh thì vui mừng rao lên: “Ngươi đã
tỉnh?” Sau đó cũng không đợi Lâm Hồi Âm đáp trả vội vàng xoay người chạy ra
ngoài, không lâu sao nàng lại nghe thấy từ bên ngoài truyền vào đủ giọng nói
vấn an: “Hoàng thái tử.”
Ngay cả thị nữ đứng cạnh giường nàng cũng quỳ rạp trên nền đất.
Triêu Ca bước đi với tốc độ rất nhanh, nhưng nhìn phong thái vẫn ung dung như
cũ, bộ sam trắng tiêu sái phiêu dật. Từ trên xuống dưới cũng tỏa ra một khí
chất cao quý khiến người khác không thể coi thường. Hắn đến cạnh mép giường,
rũ mắt nhìn Lâm Hồi Âm, ánh mắt thật sau, giọng nói chán chường lạnh lùng vang
lên bên tai nàng: “Đã tỉnh? Cảm thấy khỏe không?”
Giọng nói của hắn cũng như con người hắn vậy, thanh đạm như trà, uống trăm lần
cũng không thấy chán.
Lâm Hồi Âm chưa bao giờ nghe được giọng nói nào dễ nghe như vậy, nàng chưa
hoàn toàn tỉnh ngủ nên nhất thời choáng váng, chậm chạp gật đầu, thật lâu sau
mới nhớ hết mọi chuyện: Dạ Huyền lật lọng, người đàn ông kia không tuân thủ
luật chơi, đưa nàng cho mấy tên đàn ông, thật may sau đó hoàng thái tử đã kịp
thời cứu nàng.
Nhất thời Lâm Hồi Âm thấy tức giận, môi dẫu lên đầy bất mãn, lại thấy hoàng
thái tử đang nhìn mình mới vội vàng gật đầu một cái, đáp lời: “Ừ.”
“Có khó chịu ở đâu không?” Cả nửa ngày nàng mới trả lời câu hỏi của hắn nhưng
Triêu Ca cũng không hề tức giận, giọng nói vẫn bình thản như nước, chẳng qua
đã không còn lạnh như băng. Đôi mắt đen nhánh thâm thúy vẫn vẫn nhìn chằm chằm
Lâm Hồi Âm, cẩn thận quan sát như sợ sẽ bỏ sót điểm nào… Kiếp này so với
kiếp trước, biểu của Thanh Âm phong phú hơn nhiều…
“Không có!” Lâm Hồi Âm lắc đầu một cái, lại cảm thấy ánh mắt của Triêu Ca nhìn
nàng có chút quỷ dị, nhịn không được nên mở to mắt.
Triêu Ca giống như ý thực được mình hơi mạo phạm vậy nên nhanh chóng thu hồi
tầm mắt, giọng nói có chút lúng túng: “Đói không? Muốn ăn chút gì chứ?”
Đầu tiên Lâm Hồi Âm gật đầu một cái, sau đó như đột nhiên như ra điều gì đó
lại lắc mạnh đầu, sau đó vội vàng túm lấy ống tay áo của Triêu Ca, lo lắng…