Chưởng môn tự nhiên nhắc lại chuyện cũ, sau đó lại nói tiếp: “Lúc ma tôn bị
phong ấn toàn bộ sức mạnh đều giữ trong chiếc nhẫn kia, chỉ cần phá nhẫn đi ma
tôn sẽ không còn sức mạnh, cũng chẳng có chiến tranh, trăm họ đông hoang đại
lục sẽ không còn sinh linh đồ thán.”
Dừng một chút chưởng môn mới nghiêng đầu nhìn Triêu Ca: “Triêu Ca, ngươi mang
chiếc nhẫn trên tay nàng đến đây.”
Triêu Ca đứng một bên nghe nói vậy thì chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hồi Âm
một cái.
Chiếc nhẫn trên tay nàng lại là nơi phong ấn sức mạnh ma tôn Tây Lương.
Chiếc nhẫn kia hắn rất quen thuộc, lúc đầu là lễ vật mẫu hậu hắn tặng làm quà
sinh nhật cho Thanh Âm.
Tại sao mẫu hậu hắn lại giao chiếc nhẫn phong ấn sức mạnh ma tôn cho Thanh Âm?
Năm hắn năm trăm tuổi biết được ma tôn đã bị mẫu hậu phong ấn. Trước đó Tây
Lương và đông hoang đại lục chiến tranh không ngừng. Khi ấy hắn còn nhỏ, còn
chưa xông pha chiến trường nhưng nghe người trong cung nói, ma tôn rất mạnh,
mạnh đến nỗi có thể hủy diệt cả trời đất, trừ tiên hậu ra không người nào có
thể khiến ma tôn dừng tay phá hủy đông hoang.
THầy chưởng môn lại vừa kể về chuyện cũ, nhắc lại chuyện lúc ma tôn còn sống,
bên trong cũng ẩn chứa bao nhiêu triền miên thâm tình.
Cho đến nay hắn rất tò mò, mẫu hậu hắn làm sao phong ấn được ma tôn, tại sao
lại đến được với ma tôn/
Sức mạnh của mẫu hậu rất mạnh nhưng vẫn kém xa phụ vương.
Những câu hỏi này có phải khi ma tôn tĩnh lại đều sẽ được giải đáp rõ ràng?
Triêu Ca chớp mắt một cái liền bay lên không trúng hạ xuống trước mắt Lâm Hồi
Âm, đưa tay về phía nàng: “Hồi Âm, giao chiếc nhẫn cho ta.”
Lâm Hồi Âm theo bản năng lùi về sau, nhìn Triêu Ca lắc đầu. Đây là nhẫn Dạ
Huyền cho nàng, nàng không thể giao cho Triêu Ca.
“Hồi Âm, trong này có sức mạnh ma tôn, phải giao cho ta.” Triêu Ca nhìn ánh
mắt Lâm Hồi Âm, giọng nói không cho phép nàng nghi ngờ.
Lâm Hồi Âm lại lắc đầu, tiếp tục lùi về sau, nhưng mà Triêu Ca lại nhanh chóng
chặn trước mặt nàng. Bắt lấy cổ tay nàng đưa tay lên đưa về phía ngón tay nàng
muốn lấy chiếc nhẫn kia. Nhưng Triêu Ca vừa chạm vào chiếc nhẫn thì một luồng
ánh sáng chói mắt lại phát ra, Triêu ca nhanh chóng buông tay Lâm Hồi Âm ra,
né người tránh thoát. Mặc dù vậy áo quần hắn vẫn bị phá hủy.
Chưởng môn và hai vị trưởng lão đứng trong giáo trường cũng nhanh chóng bay
đến trước mặt Lâm HỒi Âm.
“Triêu Ca khỏe không?” CHưởng môn hỏi.
Triêu Ca gật đầu một cái, nói: “Không lấy chiếc nhẫn xuống được.”
Một vị trưởng lão nhanh chóng liếc mắt, tóm lấy cổ tay Lâm Hồi Âm, cũng giống
như Triêu Ca vừa rồi muốn giáo chiếc nhẫn kia xuống.
“Cẩn thận.” Triêu Ca lên tiếng nhắc nhở, chiếc nhẫn kia lần nữa phát ra ánh
sáng trắng, trưởng lão đang nắm cổ tay Lâm Hồi ÂM hoảng sợ né tránh nhưng vẫn
bị sát khí kia đánh trúng ngực, không nhịn được mà khom người phun ra ngụm máu
tươi.
Triêu Ca nhanh chóng đỡ vị kia, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy chưởng môn nhẩm
mấy câu, sau đó một sợi dây từ trong ống tay áo hắn bay ra, nhanh chóng trói
chặt Lâm Hồi Âm.