“Một đám phế vật!” Hắn cười gằn, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, tần nhẫn nhả
ra mấy chữ: “Thừa dịp bây giờ ta không muốn giết các ngươi, còn không nhanh
cút!”
Những người kia chẳng dám thở mạnh, vội vàng xoay người, thật nhanh quay một
vòng đã không thấy dạng.
Trên đài lại trở nên yên tĩnh.
Chỉ có con mèo nhỏ đang ăn kia thỉnh thoảng lại phát ra vài âm thanh.
Hôm nay là sinh nhật của Thanh Âm. Hắn không muốn giết người.
Nếu không lúc sáng, hắn đã trực tiếp bóp chết người đàn bà kia, cần gì phải
ném cho năm tên kia.
Thanh Âm… Nghĩ đến cái tên này, Dạ Huyền từ từ quay đầu, nhìn về đỉnh núi
đối diện với đài cao, hắn biết, trên đỉnh núi kia chính là đài tru tiên.
Nháy mắt một cái, nàng từ trên đài kia gieo mình nhảy xuống đã là một nghìn
năm.
Một nghìn năm… Thật lâu… Vậy mà trí nhớ hắn có bao chuyện, nhưng chỉ duy
nhất nàng là hắn nhớ rõ, khắc sâu vào tâm trí hắn.
Hắn và Triêu Ca đều cùng một mẹ sinh ra.
So với Triêu Ca hắn sinh sau mười năm.
Hằn vừa chào đời đã không được Tiên Vương thích, trong ký ức của hắn hắn chỉ
nhớ mỗi lần nhìn thấy Triêu Ca ngài ấy luôn là dáng vẻ yêu thích, chiều
chuộng, nhưng đối mặt với hắn lại là bộ dáng thờ ơ, lạnh nhạt.
Lúc còn nhỏ, hắn cũng ước mình được như Triêu Ca vậy, được Tiên Vương yêu mến,
có thể ôm, hôn mình một cái.
Vậy nên hắn luôn cố gắng học tập, học bất cứ thứ gì, cũng rất chăm chỉ cho đến
khi tiên thuật của hắn có thể sánh ngang với Triêu Ca dù cho hai người cách
nhau đến mười tuổi.
Nhưng dù vậy, Tiên Vương cũng không hề thích hắn, dần dần hắn cũng chết lòng,
tất cả cũng không thay đổi gì nhiều bởi vì hắn có Tiên Hậu, có Triêu Ca.
Tiên Hậu thương hắn, Triêu Ca che chở cho hắn.
Lúc ấy, hắn và Triêu Ca như hình với bóng, ai cũng nguyện vì đối phương hi
sinh, chết không tiếc.
Thế nào là huynh đệ?
Huynh đệ chính là ngươi đối với hắn không chút kiêng dè, không hề ngăn cách kể
cả mạng sống của ngươi.
Hắn và Triêu Ca khi đó là như vậy.
Thanh Âm là con gái của thị nữ bên người Tiên Hậu, tình cảm của hai người như
tỷ muội, thị nữ kia chưa xuất giá đã hạ sinh đứa trẻ, trái với luân lý nên bị
Tiên Vương ban cho cái chết.
Lúc ấy Tiên Hậu cũng đã cầu xin Tiên Hoàng nhưng cuối cùng chỉ bảo vệ được đứa
nhỏ.
Mặc dù không phải con gái ruột, nhưng Thanh Âm được Tiên Hậu nuôi lớn, hơn nữa
lúc ấy hắn và Triêu Ca cũng không có em gái, nên rất thương nàng, cả ngày cùng
nàng chơi đùa, vậy nên trong hoàng cung chẳng có ai dám trêu chọc Thanh Âm.
Thanh Âm hoạt bát đáng yêu, yêu kiều lả lướt, thích mang trang phục màu xanh
lá, thích ngồi trên cành đào gặm đào, hai chân đung đưa tủm tỉm cười nói với
bọn hắn: “Triêu Ca ca và Dạ Huyền bắt đầu tranh đấu, ai thua thì phải cõng ta
lên núi.”
Thanh Âm luôn gọi Triêu Ca bằng ca, nhưng từ trước đến giờ chỉ gọi tên của
hắn, vì thế hắn luôn tranh cãi với nàng, mỗi lần như thế nàng lại khóc, sau đó
hắn còn bị Tiêu Hậu và Triêu Ca khiển trách.
Hồi đó hắn rất háo thắng, mỗi lần đều suy nghĩ làm sao để thắng nỗi Triêu Ca,
Triêu Ca thương hắn, không thèm tranh chấp với hắn, luôn nhường hắn ba phần
vậy nên cuối cùng người cõng Thanh Âm luôn là Triêu Ca, hắn đi bên cạnh, cả ba
người ở trên đám mây bay tới bay lui.
Đó là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của hắn.
Hắn, Triêu Ca và Thanh Âm vui vẻ lớn lên bên nhau.