Lời nói của Lâm Hồi Âm đứt quãng, lời nói cuối cùng làm sao cũng không nói ra
được, chỉ nắm thật chặt Dạ Huyền. Nước mắt không sao kìm nén lại được mà tuôn
trào thấm vào quần áo.
“Ngoan, không sợ, chỉ là mộng thôi, bây giờ ta ở đây, ngủ đi…” Dạ Huyền nhẹ
nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Hồi Âm, trong phòng yên tĩnh, giọng nói vang lên càng
trầm thấp, dễ nghe.
Hắn không thể nhịn được từng tiếng dỗ dành Lâm Hồi Âm, Lâm Hồi Âm dần dần
ngưng khóc, vùi trong ngực hắn dần dần chìm trong mộng đẹp.
Mà Dạ Huyền ôm Lâm Hồi Âm đã ngủ say, đáy lòng dấy lên một loạt cảm giác phức
tạp, hắn rất muốn tiếp tục ôm nàng như vậy, cứ thế thuận lý thành chương qua
một đoạn thời gian, có thể nàng sẽ yêu hắn.
Nhưng mà hắn phải nói như thế nào với nàng đây rằng người bắt cóc nàng là hắn
chứ không phải Triêu Ca?
Hắn chưa bao giờ là loại người hèn yếu, từ trước đến giờ dám làm dám chịu,
nhưng mà đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy khiếp sợ.
Hoặc là nói gặp phải Lâm Hồi Âm hắn vẫn luôn lo sợ như vậy.
Tự nhiên thành thói quen, hoặc giả là nàng luôn hy vọng cho nên đêm hôm vắng
người Liễu Nhiễu luôn im lặng không tiếng động ra khỏi phòng mình. Từ hôm sinh
nhật mình, nàng luôn nhẹ nhàng đi lòng vòng quanh rừng trúc, hy vọng có thể
như hôm đó, bất ngờ không thể ngờ là nàng thật sự gặp được Triêu Ca.
Nhưng mà lần này, nàng liên tiếp đi ba đêm cũng không gặp được Triêu Ca, đáy
lòng không tránh khỏi mất mát. Ngày hôm sau trong đại hội thử kiếm, Triêu Ca
cao cao tại thương cùng mấy vị trưởng lão ngồi trên đám mây nhìn xuống toàn bộ
để tử thần sơn, để nàng cảm thấy khoảng cách giữa nàng và hắn cách xa nhau
không với tới. Giống như trong kiếp này nàng không cách nào đến gần vậy.
Một đêm này Liễu Nhiễu lại theo thói quen ra ngoài trong đêm khuya vắng, gió
đêm lùa đến làm toàn bộ thần sơn yên tĩnh mà nhẹ nhàng khoan khoái. Nàng dọc
theo đường nhỏ trong rừng trúc đi thẳng, lúc này đã vắng tanh người.
Lúc nàng đi đến trong rừng đào quả thật như đáy lòng nghĩ không có một bóng
người.
Liễu Nhiễu một mình đứng dưới rừng đào, nhìn cảnh đẹp mêm ly đáy lòng không
hiểu sao lại thấy buồn bã.
Thật ra thì lòng nàng biết rõ, hai đêm kia chưa tính là gì, cũng không biểu
thị được điều gì nhưng nàng chính là ngu ngốc như vậy. Vì yêu nên cố ý muốn
như vậy. Nàng không hy vọng xa vời rằng sẽ được đáp trả chỉ là hy vọng có thể
thỉnh thoảng nhìn thấy hắn.
Liễu Nhiễu đứng hồi lâu trong rừng đào cũng không có bất kỳ bóng người nào,
nàng không nhịn được rũ đầu xuống, tối nay hắn sẽ không tới nhỉ?
Liễu Nhiễu thở dài một hơi, ngây ngô nồng đậm cùng nhớ nhung đau khổ, vừa định
xoay người trở về phòng nhưng lại nghe sau lưng truyền đến một giọng nói:
“Ngươi ở chỗ này làm gì?”
Đột nhiên giọng nói quen thuộc vang lên, để cho toàn thân Liễu Nhiễu run lên,
ánh mắt thoáng qua vẻ mừng rỡ. Nàng khẩn trương ngón tay không cách nào ngừng
run rẩy, hít sâu hai cái mới chậm rãi xoay đầu lại, đối với người tới yêu kiều
quỳ một cái, nhẹ giọng mở miệng: “Ra mắt hoàng thái tử.”