Dạ Huyền không hề dừng lại nhảy vào phòng Lâm Hồi Âm, ôm Lâm Hồi Âm vẫn đang
chìm trong mộng vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt nàng: “Hồi Âm, Hồi Âm?”
“Hồi Âm, tỉnh lại đi.”
Dạ Huyền lay lay Lâm Hòi Âm, lúc này nàng mới từ từ mở mắt ra, đáy mắt toàn là
nước mắt nhìn hắn. THần thái có chút đờ đẫn.
“Gặp ác mộng?” Dạ Huyền nhẹ nhàng đặt Lâm Hồi Âm trên giường, đứng dậy rót cho
nàng nàng một ly nước
Lâm Hồi Âm nhìn bóng người Dạ Huyền, từng chút thanh tỉnh lại, vốn dĩ mới vừa
rồi nàng nằm mơ, hơn nữa cảnh tượng trong mộng lại chân thực như thật.
Chân thật, thật sự đến mức đáng sợ!
“Uống nước đi.” Dạ Huyền đưa nước cho Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm còn đang đắm chìm trong những cảm xúc trong mộng kia, không đưa tay
ra nhận.
Dạ Huyền nâng cơ thể Lâm Hồi Âm lên, tự mình đưa ly nước đến bên miệng nàng
đút cho nàng uống nước.
Nước lạnh uống vào làm Lâm Hồi Âm hô hấp dễ dàng hơn rất nhiều, trong mộng
nàng nói sự thật cho Dạ Huyền biết, hắn xoay người rời đi, tư thế quyết tuyệt
giống như là từ nay về sau nàng và hắn chẳng còn quan hệ gì nữa, nghĩ đến đây
thân thể nàng lại run rẩy.
Dạ Huyền cảm giác được Hồi Âm run run, hắn đặt ly nước xuống bàn, sau đó vỗ vỗ
lưng nàng, thấp giọng nói: “Đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi, ta ở bên cạnh ngươi,
ngủ tiếp đi.”
Lâm Hồi Âm nghe những lời ngọt ngào như vậy thì nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn Dạ
Huyền một cái, phát hiện lúc này thần thái của gã ôn nhu mang mấy phần thương
tiếc, không tàn khốc giống như trong mộng vậy. Điều này làm nàng từng chút
từng chút điềm tĩnh lại, sau đó ngây ngô giống như không muốn rời xa Dạ Huyền.
Trong ngực hắn từ từ nhắm mặt lại, tay nắm chặt vặt áo hắn, giống như tìm kiếm
một điểm thực tế cuối cùng vậy.
Xen lẫn với hơi thở của nàng là hơi thở của Dạ Huyền, cảm giác như vậy nàng
cực kỳ thích, nhưng bây giờ lại làm nàng thêm sầu bi.
Vì vậy nàng cũng không muốn ngủ nữa.
Mộng là phản xạ cho thấy điều mà con người bận tâm nhất.
Nàng nằm mơ như vậy đều làm sợ hãi và suy nghĩ của nàng phơi bày ra.
Nàng khát vọng hạnh phúc nhưng sợ mình sẽ gạt Dạ Huyền. Đến khi hạnh phúc chưa
đủ vĩnh cửu, nàng muốn nói sự thật cho Dạ Huyền biết nhưng sau khi hắn biết
được sợ là sẽ xoay người rời đi.
Đáy lòng nàng rất mâu thuẫn nhưng không biết phải làm sao.
Nàng thậm chí không dám ngẩng đầu lên xem hắn, một cái cũng không dám sợ ánh
mắt của mình sẽ lộ ra điêu gì, thống khổ của mình sẽ bị hắn nhìn thấu.
Nàng dán chặt vào ngực hắn nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Dạ Huyền cảm thấy quần áo của mình trở nên ướt át, sau đó nâng mặt nàng từ
ngực mình lên, thấy Lâm Hồi Âm nước mắt dàn dụa thì hắn kinh hoảng: “Hồi Âm,
ngoan, chỉ là ác mộng thôi, đừng sợ…”
Dạ Huyền vừa nói vừa nâng tay lên thay Lâm Hồi Âm lauu nước mắt.
Hắn hành động như vậy, mang mười phần ôn tình, chọc cho nước mắt của nàng
giống như là lau mãi không hết vậy, càng lúc rơi xuống càng nhiều.
“Nhưng mộng rất chân thực…” Lâm Hồi Âm khóc thút thít nói ra, tay nắm chặt
vạt áo của Dạ Huyền cũng có chút run rẩy: “Rất chân thực, ta rất sợ, ta…”