Suy nghĩ một chút Lâm Hồi Âm vội nhìn về phía cửa, nhưng lại thấy một người
đàn ông toàn thân khoác trang phục trắng toát, tóc đen dài đến mắt cá chân,
theo cử động của hắn cùng tay áo phất bay trong gió, không thể diễn tả được
nét phong lưu hào phóng, những nơi hắn lướt qua trên mặt đất đều biến thành
một luồng ánh sáng, giống như nét chấm phá trong bức tranh phong thủy vậy.
Hoảng sợ nhừng bước chân của người đàn ông đó, đúng là giống như tranh vẽ.
Lâm Hồi Âm nhìn đế si ngốc, nàng không hề nghĩ đến chiều nay lại có thể gặp
mặt hắn.
Hoàng thái tử Triêu Ca.
Là hắn đã cứu nàng.
Đó là người đàn ông tuyệt sắc mà đơn độc.
Hôm nàng vừa đến Hoàng Thành, nàng kinh hoảng nhìn người đàn ông kia, lúc lướt
qua gò má nàng còn mang theo mùi thơm của cây cỏ.
Cho dù đến bây giờ, Lâm Hồi Âm vẫn còn nhớ hương thơm đó.
Triêu Ca trước sau như một, ánh mắt hờ hững không chút biểu cảm, chỉ là lúc
nhìn qua Lâm Hồi Âm bỗng trở nên dao động, hắn đứng ngay trước mặt Lâm Hồi Âm,
nhìn chằm chằm vào khuôn mặt àng, giống như muốn tìm kiếm thứ gì đó trên gương
mặt nàng vậy, lúc lâu sau mới mở miệng hỏi một câu đơn giản: “Ngươi khoẻ
không?”
So với kiếp trước, dáng dấp nàng nhỏ bé hơn, nhưng đôi tròng mắt kia lại đen
bóng trong suốt lại cực kỳ giống.
Lâm Hồi Âm gật đầu một cái, muốn đáp một tiếng “khá tốt” nhưng khi vừa mở
miệng lại cảm thấy rất mệt mỏi, trước mắt tối sầm rồi ngất đi.
<<<<
Trên đài cao, Dạ Huyền tựa lưng vào lan can, gió thỏi mạnh làm áo quần cùng
mái tóc đỏ của hắn tung bay, phất phơ như thần như yêu vậy.
Xa xa là một hồ nước lớn.
Trong đài bày ra một bàn món ngon rượu thơm, nhưng từ đầu đến cuối hắn chẳng
thèm động đũa, chỉ có con mèo màu trắng nhỏ kia nằm trên bàn là ăn như hổ đói.
Trước mặt Dạ Huyền là một đám thị vệ, một người cầm đầu khom người, cúi thấp
đầu, cũng không dám nhìn Dạ Huyền một cái, giọng nói lễ phép như bẩm báo gì
đó: “Nhị hoàng tử, thái tử đã đến, trong thiền điện giết chết năm tên ăn mày
ngài mang đến cứu cô nương ngài đưa về kia…. Chúng ta cũng đã nói, đây là
lệnh của nhị hoàng tử, bất kỳ ai cũng không được đến gần thiền điện kia…”
Dạ Huyền chỉ nghe, không đáp.
Gió bắc thổi làn tóc phủ lên gương mặt hắn, che hơn một nửa khuôn mặt anh tuấn
phi phàm, làm cho người khác không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn, không biết
hắn đang nghĩ gì.
Nhưng cảm giác bức bách toát ra từ trên người hắn lại làm cho người bẩm báo
trở nên run sợ, lời nói càng lúc càng rối, yếu ớt nói: “Nhưng… Hoàng thái tử
căn bản là không để ý, cứ vậy trước tiếp xông vào… Chúng ta không ngăn lại
được.”
“Không ngăn được?” Bỗng nhiên Dạ Huyền mở miệng, không chút nào khách khí chế
giễu đám người trước mặt: “Là không ngăn được hay là không dám cản? Hoặc là
vốn dĩ chẳng hề ngăn cản?”
Những người kia bị dọa sợ đến run rẩy, yêu khí tản ra từ người hắn làm cho
người khác cảm thấy lạnh như băng.
“Một đám phế vật!” Hắn cười gằn, sau đó trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.