“Ơn cứu mạng của ngươi đối với ta, ta cũng…” Lâm HỒi Âm dừng một chút, cắn
chặt răng giọng nói rít lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “NHững lần ngươi bắt
cóc mạnh bạo ta có thể xem như xóa bỏ tất cả.”
Tay Lâm HỒi Âm cuộn chặt thành nắm đấm, toàn thân cũng thấy lạnh mà run lên,
lời nói trong miệng càng thêm cay nghiệt: “HOàng thái tử, những chuyện này ta
đã nói rõ ràng với ngươi, chẳng lẽ tai ngươi có vấn đề, hay ngươi nghe không
hiểu?”
Lâm Hồi Âm nói cả mạch dài xong, toàn bộ oán hận trong lòng cũng bộc phát ra
hết, giống như mất hết sức lực cả người xụi lơ ngồi xuống trên giường.
Trong không gian tối om lại trở về một mảnh yên tĩnh.
Dạ Huyền chưa từng nói lời ra miệng đã bị cả đoạn văn dài của Lâm HỒi Âm ngăn
lại ở cổ họng.
Hắn có thể nhìn thấy mọi vật trogn bóng tối, nhìn cô gái mệt mỏi quá mức trước
mắt chợt lóe lên một ánh sáng kỳ dị.
Đáy lòng cảm thấy vui sướng không sao tả nổi.
Vốn dĩ nàng và Triêu Ca sớm đã cắt đứt quan hệ?
Triêu Ca là một cây kim nhọn ghim sâu trong cuộc tình này. Hắn chưa bao giờ hi
vọng sẽ nhổ được cây kim này ra khỏi lòng Lâm HỒi Âm.
NHưng bây giờ từng lời nàng nói hắn có thể hiểu được căn bản bọn họ đã chẳng
còn bất kỳ quan hệ nào.
Hắn đã từng vì ba chục ngân lượng kia mà khổ sở hồi lâu, đến hôm nay mới biết
nàng dùng nó để muốn phủi sạch quan hệ với Triêu Ca. Dạ Huyền cảm thấy mình
chưa từng gặp chuyện gì kích động đến vậy.
Tâm tình Lâm HỒi Âm lại hoàn toàn trái ngược với Dạ Huyền, nàng yên tĩnh nhắm
mắt cố đè nén cảm giác tức giận trong lòng. Hít thật sâu hai cái, mở miệng
nhưng vẫn là giọng điệu hận thấu xương: “Ngươi can bẳn không biết, cho đến nay
ta hận ngươi bao nhiêu. Nếu không phải ngươi từng cứu mạng ta ta chỉ muốn tự
tay giết ngươi!”
“Bởi vì căn bản ngươi không biết, ngươi làm những chuyện kia đối với một người
đàn bà mà nói rốt cuộc có bao nhiêu không tôn trọng, bao nhiêu tàn nhẫn, bao
nhiêu vũ nhục!”
Những chữ sau cùng nàng như dùng hết toàn bộ sức lực để hét lên.
Một giây trước Dạ Huyền còn vui mừng hớn hở,, lúc nghe được câu nói này cả
người lại giống như bị xô từ đám mây rơi xuống địa ngục.
Sự tức giận đay nghiến trong miệng nàng nói ra không phải hắn không cảm nhận
được.
Nếu bây giờ trong tay nàng có dao chỉ sợ đã sớm găm lên người hắn.
Những lời hắn muốn nói với nàng lần nữa đành nuốt vào bụng.
Ấn tượng của nàng về hắn thật vất vả mới có chút biến chuyển. Nếu biết được
trong đêm khuya bắt cóc mạnh bạo nàng là hắn thì liệu nàng cũng giống như bây
giờ, đay nghiến hắn những lời như vậy?
Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm trước mắt, mi tâm đang nhíu chặt cũng giãn ra, hắn
giằng co hồi lâu cuối cùng xoay người không động tĩnh rời khỏi nơi này.
Không gian rộng lớn lần nữa chỉ còn lại một mình Lâm Hồi Âm. Lúc này nàng đã
thoải mái hơn nhiều, thật tốt, “Triêu Ca” không đột nhiên xông tới làm những
chuyện kia với nàng. Đừng nói bây giờ tiên lực nàng tan rã, ngay cả dư thừa
cũng không đấu lại nổi hắn ta.