Vậy nên nếu hắn thật sực thích này, lần này nhất định sẽ hôn trả.
Trong phòng lần nữa lại trở nên cực kỳ yên tĩnh, Lâm HỒi Âm và Dạ Huyền thậm
chí còn có thể nghe được nhịp tim của nhau.
THời gian tí tách trôi qua, qua thật lâu nhưng môi hai người vẫn dính chặt lấy
nhau, không hề có bất kỳ thay đổi nào.
Chỉ là Lâm HỒi Âm cảm thấy môi Dạ Huyền dán lên môi mình càng lúc càng nóng,
nóng đến nỗi làm môi nàng có chút đau.
Tại sao hắn còn không hôn mình? Hắn có thể hôn mình không?
Hay là hắn đang cố đè nén bản thân?
Lâm Hồi Âm suy nghĩ một lúc, liền âm thầm lấy dũng khí, làm bô như lơ đãng cà
nhẹ môi mình lên môi hắn.
Động tác nhỏ này của nàng so với giết quất hắn đi còn khó chịu hơn.
Làn rước nàng uống rượu say mà dán lên người hắn, dùng mọi cách khiêu khích
làm hắn không cách nào nhịn được, cả đêm dây dưa với nàng. Ngày thứ hai nàng
đã lạnh nhạt với hắn đến mức làm hắn tổn thương.
Lần này là nàng vô tình nên mới đưa đến tình trạng này, có phải nếu hắn không
nhịn được nữa, phát sinh chuyện kia… Nàng sẽ lại chiến tranh lạnh với hắn?
So với Lâm Hôi Âm không để ý mình, Dạ Huyền lựa chọn cố gắng đè nén cảm giác
cứng rắn kia xuống.
Nghĩ đến đây, Dạ Huyền quyết định hít sau hai cái, đè nén lồng ngực như đang
muốn vỡ tung xuống, giữ cho mình thanh tỉnh, chậm rãi đưa tay muốn đẩy Lâm Hồi
Âm ra.
Lâm Hồi Âm hoàn toàn không ngờ đến, vậy mà Dạ Huyền sẽ đẩy nàng ra. Đáy lòng
nàng hiện lên một tầng cảm giác không nói thành lời, mất mát, khổ sở, uất ức,
không vui…
Hắn không thích nàng sao?
Vậy nên ở trong tình huống này mới bình tĩnh như vậy?
Nàng còn nhớ có câu nói, một người đàn ông muốn ngắm một người đàn bà cũng
không có nghĩa là thích. Một người đàn ông không muốn ngắm một người đàn bà
khẳng định là không thích.
Lâm Hồi Âm có chút không cam lòng, Dạ Huyền đối tốt với nàng như vậy, có thể
chết vì nàng tại sao lại không thích nàng kia chứ?
Lâm Hồi Âm tính toán một chút, cảm thấy mình đã làm đến nước này không bằng
dứt khoát một lần nữa.
Vì vậy Lâm HỒi Âm làm như môi mình có chút khô, khẽ đưa đầu lưỡi ra liếm môi
mình một chút, môi của hắn và nàng đang dính chặt vào nhau nên lưỡi nàng vừa
vặn chạm vào môi hắn.
Dạ Huyền căng thẳng, cảm thấy mình đã không thể chịu nổi nữa, nhanh chóng nắm
cánh tay Lâm Hồi Âm kéo nàng khỏi người mình.
Sau đó hô hấp dồn dập, nhìn Lâm HỒi Âm, bàn tay nắm chặt thành quả đấm cố gắng
hít sâu vài hơi đè nén ham muốn trong mình.
Lâm Hồi Âm nhất thời bị Dạ Huyền đẩy ra, cảm thấy bất ngờ. MỘt lúc sau mới ngơ
ngác nhìn Dạ Huyền, hắn ta lãnh đạm nghiêng đầu không thèm nhìn nàng một cái.
Vốn dĩ lòng nàng đang khao khát và hi vọng giờ như rơi xuống vực sâu không
đáy, thương tích đày mình, cảm thấy toàn thân có chút lạnh.
Cỗ hàn khí kia từ đáy lòng tràn ra khắp cơ thể, lan tới từng tấc thịt trên
người nàng.