Lâm Hồi Âm vui vẻ cong môi cười, sau đó vội vàng múc thêm thuốc đút cho hắn.
Lần này Dạ Huyền cực kỳ phối hợp, lúc nàng vừa đưa thuốc đến bên miệng đã vội
há miệng ra.
Bên trong phòng an tĩnh chỉ có tiếng Lâm Hồi Âm múc thuốc va vào chén, âm
thanh phát ra có chút thanh thúy càng làm bầu không khí thêm ấm áp.
Một bén thuốc kia trong bầu không khí này rất nhanh đã thấy đáy.
Lâm Hồi Âm múc thìa cuối cùng tự nhiên đưa đến bên miệng Dạ Huyền như cũ, chỉ
là lúc gần đưa đến miệng hắn nàng lại cố ý run tay một cái, làm vẩy thuốc lên
ga giường của hắn.
Lần này Dạ Huyền còn chưa đưa tay ra lau, Lâm Hồi Âm đã hô lên một tiếng,
giống như không phải mình cố ý mà ão não vậy. Đặt chén thuốc lên bàn, sau đó
dùng khăn tay nhẹ nhàng lau.
Ga giường còn chưa kịp thấm nước, nay lại bị lâm Hồi Âm lau đi thì nhanh chóng
lan ra, tạo nên những vên loang lỗ nhìn rất xấu mắt.
“Không cần phiền phức như vậy, dùng thuật sạch sẽ có thể…”
Dạ Huyền lên tiếng nhắc nhở nhưng Lâm Hồi Âm lắc đầu, nhanh chóng ngăn cản
nói: “Không được ngươi bị thương vẫn chưa hoafnt oàn bình phục, không thể dùng
tiên thuật tùy tiện. Nghỉ ngơi cho khỏe đi, cái giường này để ta chỉnh lý.
THầy trưởng môn cũng nói không thể dựa vào tiên thuật trong cuộc sống hàng
ngày quá nhiều, cứ vậy sẽ mất đi kỹ năng sống cơ bản. Không thể vì học tập
tiên thuật mà lười biếng được.”
Lâm Hồi Âm nói ra rất có đạo lý, sau đó nhanh chóng lấy hết chăn nệm bẩn trên
người Dạ Huyền xuống, bỏ qua băng ghế. Tiếp lại chạy đến tủ ôm một mớ chăn nệm
mới, đắp lại cho hắn.
Lúc phủ chăn vào bên trong, Lâm Hồi Âm ỷ vào vóc dáng mình thấp, giả bộ như
không với tới bên trong nên bò hẳn lên giường, bước chân qua eo Dạ Huyền quỵ
bên người hắn, đưa lưng về phía hắn.
Lâm HỒi Âm cố ý uốn ẹo, đẩy cao mông, đầu hạ thấp, tư thế khiêu khích lớn mật.
Xuyên qua kẽ hở lớn giữa hai chân nàng Dạ Huyền còn có thể nhìn thấy cằm nhỏ
xinh xắn tinh xảo.
Lâm Hồi Âm cố ý đẩy tới đẩy lui mông mình trước mặt hắn, chớp mắt thầm suy
nghĩ, nếu hắn thích nàng hẳn là sẽ không chóng nổi nàng trong tư thế dụ hoặc
như này. Nếu như hắn nhất thời không kiềm chế được, đẩy nàng ngã xuống giường
nàng có thể chắn chắn rằng hắn thích nàng hay khong?
Lâm HỒi Âm tính toán một chút, sau đó chậm rãi xoay người định phủ chăn lên
người hắn, lúc xoay người, nàng còn cố ý chạm đầu gối mình vào hạ bộ của hắn
muốn biết Dạ Huyền có phản ứng hay không.
Nhưng mà kế hoạch của nàng còn chưa kịp bắt đầu đã chạy khỏi lộ trình.
Nàng không dám quá lộ liễu nên chỉ đành sờ nhẹ qua một cái, rồi nhanh chóng
lướt người qua.
Ai ngờ bởi vì cách một lớp chăn nệm, nàng lại chỉ đụng nhẹ một cái nên chẳng
cảm nhận được điều gì bất thường.
Vì vậy, đôi mắt nàng khẽ chuyển, sau đó chưa bỏ ý định, thầm nghĩ lúc bước qua
eo hắn sẽ dò xét thêm lần nữa.