“Ta phải tiếp tục cố gắng… Ta tin ta có thể cảm hóa nàng… Bất kể bao lâu
ta cũng sẽ luôn cố gắng… Xem như đúng như Liễu Nhiễu nói, ta và nàng không
có duyên phận thì ta cũng phải cố gắng thay đổi số mạng…”
Dạ Huyền nói đên đây tâm tình trở nên cực kỳ tốt.
Ngón tay vuốt ve mèo nhỏ trở nên ôn nhu hơn.
………
Cùng lúc đó Lâm Hồi ÂM ở chỗ khác tâm tình cũng tốt như Dạ Huyền vậy.
Nàng cuộn mình trong chăn, nằm trên giường nhớ đến Dạ Huyền tốt với mình, mừng
rỡ như điên, toàn thân thấy ngọt ngào, nhưng đối diện với vấn đề Dạ Huyền có
thích mình hay không lại cảm thấy rối rắm.
Nàng phải làm gì đây?
Trực tiếp bày tỏ laijc ảm thấy quá đường đột, nếu hắn không thcsh mình vậy thì
ngay cả làm bạn cũng không thể tiếp tục.
Nhưng nếu hắn thích mình, mà ai cũng không chịu lên tiếng trước cứ làm khổ
nhau như vậy thì cũng rất bực!
Lâm Hồi Âm suy nghxi một chút, lăn lộn trên giường sau đó ngồi bật dậy, tay
cuộn chặt thành nắm đấm, chuyện lâm hồi Âm nàng muốn làm nhất định phải đạt
được!
Nếu hôm nay nàng dò xét không thành không thì để mai tiếp tục dò xét!
Nàng không tin Dạ Huyền cũng không có chút gì thích mình!
Chỉ cần nàng lần dò ra một chút tin tức, đáy lòng nàng có chút căn cứ sẽ tốt
hơn rất nhiều.
Nhưng nàng phải dò xét như thế nào đây…
Loại sinh vật đàn ông này, từ nhỏ Lâm Hồi Âm đã tiếp xúc nhưng cũng không hiểu
thấu.
Nàng cũng như biết bao cô gái khác, ảo tưởng tìm được một người đàn ông, nàng
yêu hắn, hắn cũng yêu nàng, hai người sống bên nhau đến già.
Không cầu đời đời kiếp kiếp chỉ mong bên nhau trọn đời này.
Vì vậy một đêm này Lâm Hồi Âm hoàn toàn mất ngủ, nàng suy nghĩ đến sáng sớm
mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Lúc tỉnh lại đã là giữa trưa. Lúc này Lâm Hồi Âm
mới vội vàng rời giường, mặc quần áo rửa mặt sau đó vội vàng chạy đến phòng Dạ
Huyền.
Chạy được một nữa thì vừa vặn gặp được Triêu Ca từ vô lượng điện đến đưa thuốc
cho Dạ Huyền.
Từ lúc tiếp nhận nhiệm vụ chiếu cố Dạ Huyền, thuốc đều là do Lâm Hồi Âm đến vô
lượng điện lấy đi.
Nhưng hôm nay Triêu Ca đợi hơn nửa ngày cũng không thấy nàng đến nên tự mình
đưa xuống.
Lâm Hồi Âm bước lên trước nhận lấy, ngượng nừng nói: “Hôm nay ta dậy muộn,
phiền ngươi xuống đây một chuyến.”
Triêu Ca nhìn chằm chằm Lam Hồi Âm, mấy ngày qua nàng thân thiết quan tâm Dạ
Huyền hắn đều nhìn thấy, đáy lòng cảm thấy không thoải mái.
Hắn không nhịn được mà lên tiếng: “Hồi ÂM, hai ngày nữa đệ tử mới nhập môn
chính thức so tài, nếu không thì mấy hôm nay để ta chăm sóc Dạ Huyền, ngươi tu
luyện tiên pháp thật tốt đi.”
Lâm Hồi Âm sao có thể đồng ý, nàng còn chuyện quan trọng hơn phải làm dây,
nhất thời lắc đầu một cái: “Không cần, không cần. Những tiên pháp kia ta đều
nhớ cả rồi.”
Lâm Hồi Âm dừng một chút, lại nhìn Triêu Ca bổ sung một câu: “Đạ ta ý tốt của
ngươi, Triêu Ca.”
Triêu Ca không nói gì, chỉ là lãnh đạm gật đầu một cái, Lâm Hồi Âm vội bưng
thuốc vào phòng Dạ Huyền.