Dạ Huyền suy nghĩ hồi lâu lông mi dài mới khẽ động, sau đó từ từ quay đầu nhìn
Lâm Hồi Âm.
Đáy mắt Dạ Huyền lóe lên ánh sáng thật đậm, muốn chứng thật lời mình vừa nghe
có thật hay không hắn nín thở dè dặt lên giọng hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Lâm Hồi Âm đã sớm vì phản ứng của hắn mà thấy mất mác: Nếu hắn thích nàng thì
khi nghe được câu nói kia của nàng, hẳn phải có phản ứng khác chứ.
Ánh mắt Lâm Hồi Âm có chút ảm đạm, nàng cố kéo nụ cười, nhìn Dạ Huyền cười
cười một chút, giọng điệu buông lỏng: “Chuyện đó, Dạ Huyền ngươi không nên
hiểu nhầm, ta không phải có ý đó…”
“Ý ta là, dáng dấp ngươi không tệ, xuất thân cũng tốt, tiên lực lại mạnh, bất
kể phương diện gì cũng hết sức hoàn mỹ.”
“Trong thế giới kia của ta, ngươi chính là thổ hào, con nhà giàu đẹp trai, là
tình nhân trong mộng của tất cả các cô gái. Tất cả đều chen lấn muốn được gả
cho ngươi, cho nên, mọi mặt của ngươi đều phù hợp với tiêu chuẩn của các cô
gái. Những lời ta vừa mới rồi ý là muốn nói nếu ta kết hôn sẽ chọn một người
đàn ông như vậy…”
Nếu như người đo là ngươi thì thật tuyệt.
Lâm Hồi Âm thầm nói thêm một câu nữa, sau đó đáy lòng thoáng hiện lên vẻ kinh
ngạc. Nàng đã từng ghét người đàn ông này cực kỳ, hắn giết người không chớp
mắt, lòng dạ độc ác, máu lạnh vô tình, lật lọng… Nhưng bây giờ nàng lại có
thể nêu ra nhiều điểm tốt của hắn như vậy.
Quả thật trong mắt mình người tình hóa Tây thi, sẽ bao dung tất cả, những điều
không tốt có thể dễ dàng bỏ qua hết.
Đối mặt với một loạt lời giải thích của Lâm Hồi Âm, Dạ Huyền cảm thấy hoảng
hốt, ánh mắt hắn trở nên mê ly, bộ dáng lười biếng, hết sức hấp dẫn.
Người trước mắt hắn thật sự là Lâm Hồi Âm sao?
Nàng khen hắn…
Dạ Huyền yên lặng không phát ra tiếng đọng, chỉ là bàn tay trong chăn len lén
nhéo mình một cái, cảm giác đau đớn lúc này mới ý thức được mình không nằm mơ,
tất cả đều là sự thật.
Ánh mắt Dạ Huyền lần nữa lại tập trung tiêu điểm, dán chặt lên mặt Lâm Hồi Âm,
từng tế bào trên cơ thể hắn lại rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Lòng ngực hắn đập thình thịch loạn ngôn ngữ, nhưng hắn cũng không biết nên bắt
đầu từ đâu.
Đối mặt với giây phút sinh từ hắn cũng chưa từng thấy bức rức như vậy.
Mà vào giờ phút này, hắn lại khẩn trương không biết nên mở miệng như thế nào,
thậm chí lòng bàn tay cũng đã đổ đầy mồ hôi.
Đến cuối cùng hắn chỉ có thể bất động nhìn nàng.
Lâm Hồi Âm muốn thu thập biểu cảm của hắn, mong sẽ biết được một ít đầu mối,
nhưng khi ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt hắn lại giống như rơi vào đại dương
mênh mông, nàng mất đi năng lực quan sát, chỉ là cảm thấy si mê.
Ánh mắt Dạ Huyền càng lúc càng sang, giống như có khả năng xuyên thấu vậy,
nhìn thấu qua ánh mắt của Lâm Hồi Âm biets được suy nghĩ trong lòng nàng.
Lâm Hồi Âm không cảm nhận được suy nghĩ trong con tim Dạ Huyền, chỉ cảm thấy
tim mình sắp bị hắn đọc hết.