Dạ Huyền dừng lại một chút, giễu cợt liếc nhìn Lâm Hồi Âm một cái, biểu cảm hờ
hững mang theo một tia sát khí, sau đó phun ra hai chữ: “Giết chết!”
Lâm Hồi Âm nghe vậy, phản ứng đầu tiên là ngỡ mình nghe nhầm, trong nháy mắt
lại nhìn Dạ Huyền, nói: “Ngươi giết ta là trái với quy ước.”
“Vậy thì sao?” Dạ Huyền không hề cảm thấy áy náy khi lật lọng, cằm hếch lên
kiêu ngạo, môi mỏng khẽ mở: “Hôm qua ta một mình đại khai sát giới, sau khi
giết chết văn võ bá quan, vừa vặn không còn ai trò chuyện, nên ta muốn xem xem
ngươi diễn trò gì, bây giờ ta đã xem đủ, ngươi có thể chết!”
Khi nhìn thấy sự giễu cợt trên khuôn mặt trắng nõn diêm dúa kia, nhất thời
nàng thấy rất tức giận.
Lâm Hồi Âm chưa từng gặp qua người đàn ông nào xấu xa trắng trợn như vậy, muốn
như thế nào thì như thế đó, nói không giữ lời, nàng chịu nhiều oan ức như vậy
là vì muốn thành công, vậy mà hắn lại không làm theo quy ước, hắn lật lọng!
“Sao ngươi có thể như vậy, rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta, nếu ta thắng ngươi
sẽ bỏ qua cho ta, chính miện ngươi đồng ý! Vậy mà bây giờ ngươi lật lọng,
ngươi không phải người! Ngươi là tiểu nhân…”
“Tiểu nhân? Ha…” Dạ Huyền thấp giọng, cười giễu một câu, mi mắt rũ xuống
giống như người thiếu nữ thanh tú, chẳng qua một giây kế tiếp trên khuôn mặt
tuấn mĩ lại tràn đầy sát khí: “So với tên ngụy quân tử Triêu Ca thì còn kém
xa.”
Nói xong, Dạ Huyền ung dung chỉnh sửa lại trang phục, tư thế hoa mĩ quay đầu,
tay áo phất bay, mái tóc dài cũng tung bay trong gió. Bỏ ngoài tai lời gầm
thét của Lâm Hồi Âm, thậm chí cũng chẳng thèm liếc nàng một cái, vội vàng bay
đi.
<<<
Hoàng thành hồ xanh núi ngọc, núi cao xuyên chín tầng mây, chim không thể bay
đến, cách ly với con người, ở nơi thâm sâu cùng cốc như vậy giống như không
một người nào có thể đặt chân đến lại cất giấu một tiên cảnh: Hoàng Cung đông
hoang đại lục.
Đó giống như chốn bồng lai tiên cảnh, tuyết trắng xóa nhưng không hề lạnh,
muôn hoa khoe sắc đua nhau nở rộ.
Nơi đó có một cung điện lớn được xây bằng Bạch Ngọc.
Phía sau cung điện là đài xem sao cao hơn cả núi.
Đêm lạnh như nước.
Gió tùy ý đùa nghịch.
Trên đài xem sao là những ngọn nến chập chờn theo gió, lúc sáng lúc tối.
Một người đàn bà ngồi trước ánh nến chính giữa, toàn thân khoác trang phục
trắng, mái tóc dài như tảo biển phủ xuống hai bên, làn da nhợ nhạt, hơi ngẩng
đầu nhìn về những vì sao sáng chói phía chân trời.
Đứng sau lưng nàng là hai cô gái mang đồ đen.
Không biết cô gái áo trắng thấy được gì mà lông mày hơi nhíu lại, giơ tay ra
tính toán hai cái, sau đó sắc môi bỗng trở nên tái nhợt, lại cẩn thận đưa tay
tính toán thêm lần nữa, một lúc lâu sau thì hoảng hốt bật dậy, xách váy rời
khỏi đài xem sao.
Nàng chạy rất nhanh, một mạch đi đến trước điện hoàng thái tử, thậm chí không
kịp nhìn cửa mà xông thẳng vào trong.
Triêu Ca ngồi trên bàn xem tất cả hồ sơ của đông hoang đại lục, bất ngờ có
người xông vào như vậy thì không vui ngẩng đầu lên. Nhưng khi nhìn thấy người
đến thì tâm trạng trở nên tốt hơn, rồi tiếp tục cúi đầu liếc nhìn hồ sơ, giọng
điệu lạnh nhạt: “Liễu Nhiễu, có chuyện gì?”
Liễu Nhiễu vừa chạy nên thở hồng hộc, lúc hô hấp đã ổn định lại mới chậm rãi
trả lời: “Hoàng thái tử, nàng đã trở lại.”