Triêu Ca và Dạ Huyền liên tục điều khiển ngự kiếm phi hành đã ba ngày, nên vừa
nhìn thấy dòng suối nhỏ, hoàn cảnh cực tốt thì dứt khoát dừng lại nghỉ ngơi.
Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu vừa hạ xuống đất thì trực tiếp dựa vào thân cây, ngồi
trên bãi cỏ mệt mỏi đến nỗi một câu cũng không muốn nói.
Triêu Ca lấy thức ăn Tường Vi chuẩn bị ra chia cho Hồi Âm và Liễu Nhiễu.
Dạ Huyền lấy bình nước đến bên dòng suối lấy một ít sau đó trở về đưa cho Lâm
Hồi Âm đang ăn.
Lâm Hồi Âm nhai đồ ăn trong miệng, cũng hàm hồ không thèm nói một tiếng cảm
ơn, nhận lấy bình nước trong tay Dạ Huyền ừng ực tu hai nghỉn, sau đó nuốt hết
thức ăn vào bụng mới trả lại bình nước cho hắn. Lúc này mới nói: “Cảm ơn.” Sau
đó nhìn một ít thức ăn còn lại trên tay mình đưa cho Dạ Huyền: “CÓ muốn ăn
không?”
Dạ Huyền không đưa tay ra nhận chỉ là gật đầu sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm
Hồi Âm há miệng.
Lâm Hồi Âm rất tự nhiên lấy một ít thức ăn nhét vào miệng Dạ Huyền, sau đó lại
vạch ra một miếng thả vào miệng mình.
Dạ Huyền thích được Lâm Hồi Âm đút thức ăn như vậy, mà Lâm Hồi Âm cũng không
cảm thấy như thế không có gì không ổn, vậy nên hai người cứ thế ngươi một
miếng ta một miếng.
Nhưng Triêu Ca ở cách đó không xa, nhìn thấy một màn này bỗng dưng thấy chua
xót. Thật ra suốt chặng đường này, Dạ Huyền và Hồi Âm vô tình hay cố ý thân
mật đã rất nhiều lần.
Lúc ban đầu hắn còn có thể không đặt chuyện này vào mắt nhưng nhiều làn xảy ra
hắn cũng không duy trì được bình tĩnh nữa. Cho đến bây giờ thấy Dạ Huyền và
Hồi Âm thân mật ăn chung như vậy thì hắn không chịu nổi nữa mà đứng dậy bước
về phía dòng sông.
Bên dòng suối sương mù bay lất phất, hắn chọn một tảng đá sạch nằm lên. Rõ
ràng mấy hôm nay rất mệt mỏi nhưng dù thế nào hắn cũng không ngủ được, nhắm
mắt lại trong đầu toàn hiện ra hình ảnh ở chung của hai người kia.
Trong đầu hắn thầm nghĩ, mình rốt cuộc là sao vậy, rõ ràng người hắn yêu là
Thanh Âm, nàng chỉ là Thanh Âm chuyển thế nhưng tại sao bây giờ thấy Lâm Hồi
Âm ở chung một chỗ với người đàn ông khác hắn lại thấy nhức mắt như vậy.
Liễu Nhiễu thích Triêu Ca, từ sau khi nàng được hắn cứu luôn thường xuyên lặng
lẽ chú ý đến hắn, nên biểu tình của Triêu Ca dù chỉ thay đổi một ít cũng để
nàng biết được con tim hắn đang vui buồn hay tức giận.
Nàng nghiêng đầu nhìn Lâm Hồi Âm và Dạ huyền bên cạnh, rũ mắt suy nghĩ một
chút cuối cùng cũng bước đến bên dòng suối, ngồi cạnh Triêu Ca.
Triêu Ca mở mắt nghiêng đầu nhìn Liễu Nhiễu một cái rồi nhắm nghiền mắt lại,
nửa câu cũng không nói.
Liễu Nhiễu không biết nên nói gì nên dứt khoát nằm xuống, yên lặng nằm cạnh
Triêu Ca.
Yêu cầu của nàng không nhiều, nàng cũng không muốn hắn khổ cũng không muốn
mình trở thành gánh nặng của hắn, chỉ cần lúc hắn buồn nàng được ở bên cạnh
yên tĩnh phụng bồi hắn là đủ.
……….
Lâm Hồi Âm thực sự rất mệt, sau khi ăn xong thì dựa vào cây ngủ đi.
Thân cây hơi cứng, nàng ngủ không được ngon thỉnh thoảng lại nghiêng đầu một
cái.
Dạ Huyền đưa tay ra đỡ lấy nàng, sau đó dựa lưng vào thân cây để nàng nằm
trong ngực mình.