Hoàng thái tử say rượu nên thần trí mới mơ hồ. Mà nàng lại không kháng cự, để
mặc hắn muốn làm gì thì làm. Nếu hắn tỉnh lại biết bọn họ xảy ra chuyện này
nhất định sẽ không tha cho nàng.
Chỉ là nàng yên tĩnh ngồi cạnh Triêu Ca, chưa bao giờ có hy vọng xa vời cho
nên những chuyện tốt đẹp vừa mới xảy ra tốt nhất nên để mình nàng ghi nhớ.
Nàng là tiên tuổi thọ rất dài, đây sẽ là hồi ức làm nàng thấy hạnh phúc nhất.
Mà hắn lại không hy vọng chuyện này xảy ra cũng không hy vọng có thể nhớ những
chuyện kia, vậy nên để hắn quên đi thì hơn.
Liễu Nhiễu nghĩ đến đây lại cười một tiếng, nhẹ nhàng đắp chăn cho Triêu Ca
xoay người lặng lẽ rời đi.
……….
“Chờ một chút ta sẽ cho ngươi biết ta không nhịn được gì.”
Dạ Huyền vừa nói dứt câu đã đột nhiên cúi đầu hung hăn ngậm môi nàng.
Môi nàng trộn lẫn mùi rượu, rất mê người.
Hắn áp dụng những cách học được trong sách hôn nàng. Ngón tay chậm rãi vuốt ve
da thịt nàng, sợ nàng không thích ứng kịp nên nhẹ nhàng hôn tử cổ nàng xuống.
Lúc nàng áp đảo hắn, hắn chỉ muốn ngắm nàng, nhưng bây giờ vừa bắt đầu hắn đã
không chịu nổi, rất muốn bỏ qua bước dạo mành. Nhưng mà trong sách viết nếu
không làm khúc dạo đầu thì nàng sẽ đau vậy nên hắn mới cố nén xuống, từ từ dẫn
dắt nàng.
Lâm Hồi Âm cắn môi đôi mắt long lanh nước quyến rũ nhìn hắn, thần thái mê ly,
không phân biệt rõ trời đất. Chỉ là nàng cảm thấy cơ thể càng lúc càng mềm
nhũn, đầu óc tróng rỗng, chẳng qua là cảm thấy cơ thể trống không, theo bản
năng khó chịu cạ cạ vào người hắn.
Hắn làm những cử chỉ nhỏ đó suýt nữa đã muốn giết mình, hắn cắn răng bực bội
hừ một tiếng cũng không đợi nữa mà tới thẳng chủ đề.
Cho dù hắn đã dạo đầu khá lâu nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút đau, sau khi hắn
tiến vào thì mi tâm nhíu chặt, đáy mắt lại xuất hiện một tầng nước mắt. Hắn
cắn răng, rất đau lòng, bất động, cúi xuống hôn môi nàng, khóe mắt nàng nhẹ
nhàng dụ dỗ.
Lâm Hồi Âm không nói thành tiếng, chỉ là sắc mặt trắng bệch tay nắm cánh tay
hắn, cơ thể run rẩy.
Dạ Huyền rất muốn lui ra không làm nữa nhưng lại thấy mình đã kìm nén đến khó
chịu nên cố ý chờ nàng thích ứng.
Một lúc sau nhìn thần thái nàng có chút khá hơn mới giám tiếp tục.
Đầu ngón tay nàng cấu lên cánh tay hắn, nàng cắn môi dưới mặt đầy ủy khuất,
hắn liền cúi đầu hôn xuống môi nàng. Cuối cùng không khách khí nữa mà công
thành cướp trì, ăn nàng không còn lại một mống.
Sau khi kết thúc Lâm Hồi Âm mê man vùi trong ngực hắn, giống như con mèo nhỏ
ôn thuận ngủ say. Dạ Huyền cảm thấy thỏa mãn nên càng thoải mái, đưa tay vân
vê mái tóc dài của nàng, ôm nàng thật chặt mới khe khẽ áp đầu xuống đầu nàng,
nhắm mắt lại ngủ.