291. Nàng ghen sao?[11]
Liễu Nhiễu chọn một vườn đào hẻo lánh, có một lộ thiên thạch bàn, Liễu Nhiễu
đến sớm chuẩn bị xong hết tất thảy.
Này nọ rất đơn giản, bất quá là sơn quả còn có một vò nữ nhi hồng.
Liễu Nhiễu lau bình rượu một lần, đang chuẩn bị lau thêm lần nữa, Triều Ca
theo Vô Lượng điện đạp mây bảy màu đáp xuống.
Liễu Nhiễu ngừng động tác, đứng thẳng thân mình, nhìn thất thải tường vân biến
mất không thấy, Triều Ca không nhiễm một hạt bụi trần vững vàng đứng trên cỏ
xanh, nàng mới phúc thân, cong khóe môi, mở miệng:“Gặp qua hoàng thái tử.”
“Chỉ có hai người chúng ta, không cần đa lễ. Không có chuẩn bị lễ vật, nên cố
ý bảo người ta chuẩn bị một ít thức ăn mang tới đây, ngươi bố trí một chút.”
“Vâng.”
Triều Ca nhìn khăn tay trên bàn, tự nhiên cúi xuống, cầm lại, đem khăn tay
nhất nhất phô ở tại thạch đắng thượng.
Đợi cho Triều Ca và Liễu Nhiễu bố trí xong hết thảy, Liễu Nhiễu mới phát hiện,
nguyên bản chính mình dự đoán đơn giản tiệc rượu, thế nhưng trở nên vô cùng
phong phú, nhất thời quay đầu, nhìn Triều Ca, nói một tiếng:“Cám ơn hoàng thái
tử.”
Triều Ca “Ân” một tiếng, xem như trả lời Liễu Nhiễu.
Liễu Nhiễu si ngốc nhìn Triều Ca, mới nghĩ ra hai người tựa hồ có chút cứng
ngắc, nghĩ nghĩ, vừa định mở miệng nói chuyện, liền nghe được xa xa truyền đến
tiếng nói thanh thúy mềm mại:“Ngươi mau một chút, mau một chút đi, chúng ta
đến muộn rồi, ngươi còn không mau thì Liễu Nhiễu sốt ruột lắm đấy.”
Triều Ca nghe được giọng nói, thân mình buộc chặt, như phản xạ có điều kiện,
liền nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Liễu Nhiễu thấy Triều Ca vội vàng phản ứng, đáy lòng có chút bị thương, nhưng
trên mặt lại vẫn duy trì bình thản dịu dàng, cũng nhìn qua chỗ kia.
Triều Ca và Liễu Nhiễu thấy một đám mây trắng bay xuống, chở Lâm Hồi Âm và Dạ
Huyền,.“Nơi đó, nơi đó –” Lâm Hồi Âm rất xa đã thấy Liễu Nhiễu, ở đám mây
nhảy nhảy, vẫy tay với Liễu Nhiễu kéo tay áo Dạ Huyền, chỉ vào Liễu Nhiễu,
nói:“Ở đó đó, Liễu Nhiễu ở đó đó!”