26. Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm
Nàng vốn muốn nhờ vào Trầm Ly để tiến cung, bây giờ Trầm Ly đã chết, cơ hội
còn lại duy nhất của nàng là nam tử tên Dạ Huyền kia, nàng không thể để cho
hắn chạy.
Cho nên, mặc kệ nam nhân kia rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố, bao nhiêu tàn
nhẫn, nàng vẫn phải mạnh mẽ đi lên!
…
Lâm Hồi Âm đuổi theo Dạ Huyền dưới lầu Yến Tử.
“Xin chào, tên ta là Lâm Hồi Âm, ta biết tên của ngươi, ngươi là Dạ Huyền, rất
vui được gặp ngươi.” Lâm Hồi Âm thốt ra một chuỗi câu chào rất đúng tiêu chuẩn
hiện đại.
Dạ Huyền như không nghe thấy giọng nói của nàng, sắc mặt lãnh ngạo đi về phía
trước.
Mái tóc dài theo gió bay lên, có chút lướt qua mặt Lâm Hồi Âm, Lâm Hồi Âm nâng
tay lên vuốt, liền ngửi thấy mị hương mê đảo thần hồn, khác hẳn với hương thơm
thanh nhã trên người hoàng thái tử.
Lâm Hồi Âm nghiêng đầu nhìn Dạ Huyền ngoảnh mặt làm ngơ, nam tử phu bạch thần
hồng, cổ cao, đôi mắt kiêu căng, cằm nhọn, đẹp như vậy, làm cho nàng có chút
vựng huyễn, nuốt nước miếng, Lâm Hồi Âm tiếp tục mở miệng:“Chúng ta làm bằng
hữu cũng không được sao?”
Dạ Huyền vẫn làm như không thấy, có tai như điếc, chính là tốc độ đi nhanh
hơn, muốn bỏ xa cô ả kỳ lạ này.
Lâm Hồi Âm đành phải chạy chậm đuổi theo, nhìn con meo meo trên vai Dạ Huyền,
tìm đề tài nói:“Con mèo này đáng yêu quá, thế nhưng còn ăn táo nha!”
Dạ Huyền không hờn giận, vẫn không hé răng, chẳng qua đáy lòng hắn có một cỗ
sát khí dần dần bắt đầu bắt đầu sinh.
Nếu không vừa mới nghe hắn nói nói chuyện, Lâm Hồi Âm còn cho là hắn không
phải kẻ điếc mà chính là câm điếc!
Lúc này, con meo meo nằm trên vai Dạ Huyền cắn táo, nghe thấy nàng nhắc đến
mình, nó hơi nhếch mắt, liếc nhìn Lâm Hồi Âm, ánh mắt giống hệt chủ của nó,
cực kỳ cao ngạo, chính là dẫn theo một tầng tức giận.
Lâm Hồi Âm cảm thấy con meo meo này thật sự rất cá tính, liền nâng tay, sờ đầu
nó, lúc mở miệng vẫn nói với Dạ Huyền:“Nó tên là gì na, mấy tuổi rồi? Thật
đáng yêu……..” Thuận đường, Lâm Hồi Âm còn nhéo tai con meo.
Dạ Huyền rất cao, Lâm Hồi Âm không tính là thấp nhưng cổ đại không có giày cao
gót, thế cho nên nàng mới chỉ cao đến ngực hắn, nàng nhìn hắn, cần ngẩng đầu.
Dạ Huyền kinh diễm mi tâm, dấu màu đỏ bắt mắt, lúc này đã từ màu hồng biến
thành màu đỏ, quay cuồng dày đặc yêu khí.
Lâm Hồi Âm chưa bao giờ gặp qua người yêu hoặc chúng sinh như thế, mơ hồ tính,
đẹp đến mức vượt lên trên cả mọi vật trên thế gian, chỉ cần một động tác tùy
tiện cũng có thể khơi lên sụ tính, điên đảo chúng sinh.
Lâm Hồi Âm cố gắng tỉnh táo suy nghĩ, nàng biết Dạ Huyền khẳng đang nhìn mình,
nghĩ đến rốt cục hắn cũng để ý chính mình, liền nghiêng đầu, cười sa sả vươn
tay, tiếp tục lập lại câu kia:“Chúng ta có thể làm bằng hữu không?”