Chỗ đó của hắn đặt lên người nàng, vừa cứng vừa nóng, thậm chí nàng còn cảm
nhận được mạch đập. Từng chút từng chút nhưng rất kịch liệt, cảm giác đó từ
bụng truyền đến tim làm tim nàng cũng đập mạnh.
Hắn tiếp xúc thân mật mà từ đầu đến cuối nàng cũng không phản kháng cứ mặc hắn
điên cuồng như vậy.
Lâm Hồi Âm không tưởng tượng nổi hết thảy chuyện vừa phát sinh nàng lại là
nhân vật chính, hơn nữa bây giờ nàng cũng đang chìm đắm trong đó, không hề bài
xích, cũng không chán ghét… Đây là như thế nào?
Mặt Lâm Hồi ÂM đỏ lên, trái tim như sắp rơi ra ngoài, nàng không hiểu mình vậy
là sao cũng không hiểu tại sao Dạ Huyền lại hôn nàng, hắn muốn làm như vậy với
nàng sao?
Tại sao? Tại sao vậy? Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu nàng, nàng suýt
nữa thì phát điên nghĩ đến nghĩ lui cũng không tìm được câu trả lời.
Triêu Ca đã từng đối tốt với nàng, cũng làm nàng thấy vui vẻ kết quả quay đầu
lại cũng chỉ là nàng tự mình đa tình.
Người khôn vấp một lần sẽ không có lần thứ hai, vậy nên ngàn vạn lần nàng cũng
không muốn nghĩ rằng Dạ Huyền là muốn cho nàng hạnh phúc.
Huống hồ Dạ Huyền từng nói… trong lòng hắn đã có người thương. Lâm Hồi Âm
ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, hắn cũng đang nhìn nàng thầm nghĩ
Dạ Huyền sao có thể thích nàng đây, nhất định là nàng đã suy nghĩ nhiều quá
thôi.
Nhưng nếu hắn không thích nàng tại sao lại làm những chuyện này vơi snangf?
Bởi vì nhất thời xúc động không khống chế được sao?
Nghĩ đến đây toàn thân Lâm Hồi Âm cứn ngắc, theo bản năng đưa tay lên đẩy Dạ
Huyền ra.
Dạ Huyền cảm nhận được sự kháng ngự của nàng, nhưng cũng không nhúc nhích mở
to mắt nhìn nàng.
Lâm Hồi Âm bỏ chân mình khỏi hông hắn, cả người suýt té trên mặt đất cũng may
Dạ Huyền nhanh chóng đỡ được eo nàng, giúp nàng ổn định thân thể. Sắc mặt Lâm
Hồi Âm tái nhợt, nói: “Buông ta ra.”
Dạ Huyền không nhúc nhích chỉ là cứ nhìn nàng nóng bỏng như vậy, đáy mắt hắn
lóe lên chút ánh sáng cuối cùng chỉ im lặng đặt nàng đứng vững trên mặt đất
rồi buông eo nàng ra.
Chân Lâm Hồi Âm vừa chạm đất đã nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, cúi thấp
đầu sửa lại quần áo và tóc rồi quay đầu không nhìn Dạ Huyền nữa.
Dạ Huyền đứng tại chỗ nhìn nàng im lặng hồi lâu mới đưa tay ra chỉnh sửa trang
phục của mình, rồi lại nhìn nàng chằm chằm, giọng điệu tự nhiên rất nhiều:
“Chân ngươi còn có thể đi sao?”
Lâm Hồi Âm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dạ Huyền một cái rồi mất tự nhiên quay đầu
đi, khẽ cử động nhẹ chân phát hiện có chút đau không nhịn được mà nhíu mày một
cái. Trên gương mặt tỏ ra không có việc gì, gật đầu nói: “Khá tốt.”
Sau đó vội cất bước xuống núi.
Nàng là muốn mình được tự nhiên nên cố nén đau, bước chân khá vững vàng nhưng
trong phút lơ đãng lại run rẩy.
Dạ Huyền quan sát nàng một hồi rồi nhanh chóng bước đến trước mặt nàng, ngồi
xổm xuống nói: “Lên đi.”