Cả người nàng cũng dần dần mất khí lực, toàn thân mềm nhũn, cả người như đắm
vào trong bể tình vậy. Xụi lơ nằm trong ngực hắn, vô lực dựa vào người hắn,
hai tay hoảng hốt không biết đặt đâu chỉ có thể nhích tới nhích lui trên ngực
hắn.
Động tác ấy của nàng giống như sờ lên ngực hắn vậy, toàn thân hắn giống như
dấy lên một ngọn lửa mạnh, đè nén lại cảm xúc của hắn. Giống như nước sông
tràn đê, trong nháy mắt quét sạch lý trí của hắn. Hắn ôm nàng nhanh chóng đứng
dậy đè nàng lên một gốc cây cổ thụ ngàn năm, sau đó một tay giữ gáy nàng, cúi
đầu đè thặt chặt lên môi nàng.
Vóc người hắn rất cao, nàng thấy chột dạ, theo bản năng vòng tay lên cổ hắn
tìm kiếm điểm tựa. Nhưng cử chỉ chủ động nho nhỏ kia càng làm hắn hôn nàng
điên cuồng hơn. Đầu lưỡi hắn cứ lặp đi lặp lại quấn quít với lưỡi nàng. Không
dừng lại, gióng như là dẫn dụ càng lúc càng khẩn trương.
Trong nháy mắt đó Lâm Hồi Âm mất hết năng lực phán đoán và cảm quan. Nàng
không nghe được tiếng gió xào xạc bên tai, cũng không thấy rõ cảnh tượng trước
mặt nào. Nàng chỉ có một tri giác duy nhất đó là hắn đang hôn nàng, đầu lưỡi
hắn rất nóng đến nỗi làm nàng thấy chút đâu, giống như có lửa cháy vậy.
Dạ Huyền không nhận ra hôn lại thích thú đến vậy, Lúc ban đầu hắn cần độ kiếp
mà tùy tiện bắt lấy một người đàn bà. Dây dưa triền miên cùng nàng bảy ngày
chẳng thấy vui vẻ gì ngược lại còn thấy rất đâu khổ.
Khi đó hắn thật sự không hiểu được chuyện nam nữ dây dưa có gì hay để cho
nhiều gã đàn ông mê mệt đắm chìm trong mỹ sắc như vậy.
Nhưng sau này, khi hắ biết được người đàn bà hắn tùy tiện bắt lấy lại chính là
người hắn muốn tìm, có trời mới biết hắn đã vui mừng đến mức nào/
Nhưng mà nàng lại ghét hắn, hắn không biết phải làm sao, chỉ có thể bắt cóc
nàng lần nữa. Cũng từ lần đó hắn mới biết được, cảm giác của một người đàn ông
khi ngắm nhìn người phụ nữ mình thích là như thế nào… Cả người giống như bị
thiêu đốt, hận không thể nuốt nàng vào trung bụ, cật kiền mạt tích đến chết
mới dừng.
Nhưng nàng lại kêu đau hắn cũng hết cách, chỉ có thể cố nén lại sự khó chịu,
rút khỏi cơ thể nàng. Hắn rất muốn trong đêm khuya ôm nàng, phục vụ nàng nhưng
mỗi lần thấy nàng đều không khống chế được sự xúc động ấy. Vậy nên lúc đi qua
thanh lâu mới mượn những quyển xuân cung đồ kia, cẩn thận học hỏi.
Nhưng mà tối nay nàng bất chợt ngã vào trong ngực hắn, khi môi nàng dán lên
môi hắn, hắn mới phát hiện những thứ học được kia trong nháy mắt đều biến
thành hư không, chỉ còn bản năng mất không chế.