Có thời điểm một người đợi một người tốt không phải tự dưng người kia xuất
hiện mà là cố gắng từng ly từng tí nhưng lâu dài. Lúc ban đầu cũng không rõ
ràng, cũng không xuất chúng thậm chí còn không phát hiện được. Nhưng thời gian
trôi qua, cả đoạn đường dài trong lúc bất chợt nhớ lại sẽ phát hiện mỗi một
ngày mỗi một chút tựa đều giống như có thể tìm được những hành động nhỏ nhoi
hắn giành cho mình….
Hắn tốt với nàng không hề kém so với Triêu Ca…
Lòng nàng không phải sắt đá, nàng cũng chỉ là thiếu nữ bình thường, trong lúc
bất chợt nhận ra hắn đối với mình tốt như vậy có chút hốt hoảng.
Cảm giác này làm Lâm HỒi Âm vô cùng nghi hoặc.
Tại sao Dạ Huyền lại đối tốt với nàng? Là giống như Triêu Ca đối tốt với nàng
vì nàng là Thanh Âm chuyển thế sao?
Con người là vậy, sau khi bị rổn thương một lần gặp chuyện gì cũng suy nghĩ
đắn đo ngờ vực nhiều hơn.
Thanh Âm càng trở thành chỗ đau trong lòng nàng.
Nàng ngoan tuyệt cắt đứt quan hệ với Triêu Ca, không muốn để mình làm vật thế
thân. Nhưng nếu Dạ HUyền cũng đối tốt với nàng vì nàng là Thanh Âm chuyển thế
thì biết phải làm sao?
Nàng phải đoạn tuyệt lần nữa?
Lâm Hồi Âm phát hiện mình có thể thẳng tay chém xuống một lần, nhưng lại không
đủ dũng khí để làm lần thứ hai.
THậm chí nàng còn phát hiện mình bất tri bất giác đã quen với sự tồn tại của
Dạ Huyền, quen cả việc chạy tìm hắn khi cần giúp đỡ.
Hắn giống như là chỗ dựa của nàng vậy, chỉ cần nàng mệt thì có thể lùi lại
phía sau dựa vào hắn.
Lâm HỒi Âm siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ cuối cùng nàng lại dựa vào Thanh ÂM để
được một người khác quan tâm đến mình.
Lầm HỒi Âm cắn môi, ngẩng đầu nhìn Dạ Huyền hỏi: “Tại sao ngươi tốt với ta như
vậy?”
Bởi vì ta thích ngươi… Dạ Huyền suýt nữa đã bật thốt lên những lời này,
nhưng chỉ là hắn gào thét trong lòng. Hắn sợ khi mình nói ra sẽ dọa nàng chạy
mất, nhưng có trời mới biết hắn đã từng suy nghĩ rất nhiều làm thế nào để thổ
lộ với nàng.
Dạ Huyền biểu cảm thay đổi lên tục, hồi lâu mới mở miệng, giọng điệu bình
tĩnh: “Bởi vì chúng ta là bạn.”
Bạn… Chỉ là bạn sao?
Không hiểu tại sao Lâm HỒi ÂM lại phát hiện mình có chút mất mát, thậm chí
chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, cảm thấy mất mát điều gì
chứ.
Cảm giác này bình thường không hề xuất hiện.
Lâm HỒi Âm tính toán hồi lâu, cũng không nghĩ ra nguyên nhân nên cũng dứt
khoát không nghĩ nữa, chỉ là linh động chuyển ánh mắt, híp mắt cười: “Đúng,
chúng ta là bạn.”
Nàng và Dạ Huyền là bạn, thật ra làm bạn tốt vô cùng. Nàng sẽ không sợ mình
chỉ là vật thế thân, cũng không sợ mình với hắn xuất hiện cục diện như với
Triêu Ca. QUan trọng hơn cả là hắn nói bọn họ là bạn, có thể để nàng không còn
suy nghĩ bậy bạ, sẽ không tự mình đa tình.
Dạ Huyền bình thản đứng trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn nàng cười như hoa, hồi
lâu mới gật đầu: “Ừ.” một tiếng sau đó buông tay nàng ra.
Lâm Hồi Âm cảm thấy tay mình trống rỗng cực kỳ không thoải mái. Nên quẹt mạnh
tay nơi vạt áo hai cái, xem như không có chuyện gì xoay người rời đi.
Dạ Huyền không vội đi theo sau lưng nàng, từ đầu đến cuối luôn duy trì khoảng
cách một nấc thang…
Đêm khuya núi rừng yên tĩnh, hoa rơi thành mưa.