Toàn bộ đại điện im lặng đến quỷ dị.
Tất cả mọi người như ngừng hô hấp, nhìn chuyện xảy ra bất thình lình, không
dám rên lên một tiếng.
Tiên đế và Tiên phi trên cao đường sắc mặt khó coi, nhìn Liên Y yếu đuối dưới
đại điện.
“Các ngươi còn đờ ra đó làm gì, mau đi đỡ công chúa dậy.”
Thị nữ hoàn hồn, lập tức ôm áo choàng vọt tới đại điện, vội vàng che lấp cảnh
xuân cho ả.
Liên Y trắng mặt, mắt rơm rơm nước, dựa vào người thị nữ không dám ngẩng đầu
nhìn ai, vội vàng trở về chỗ ngồi của mình
Bắt đầu có tiếng xì xào
“Thật sự là doạ chết người, khiêu vũ cũng nhảy đến thoát cả quần áo.”
“Ngươi không thấy được trên người nàng thiệt nhiều thịt a, phỏng chừng là muốn
có vẻ gầy nên cố ý mặc nhỏ đi đấy.”
“Nếu biết quần áo nhỏ, vì sao còn nhảy biên độ lớn thế hả?”
Mặc dù Tiên đế Tiên phi sủng nịch Liên Y, nàng giờ này khắc này thân phận hiển
hách, lại nháo ra lớn như vậy một truyện cười, trong khoảng thời gian ngắn,
Tiên đế Tiên phi cũng không biết mở miệng ngăn cản thế nào, chính là nghe
những lời này, sắc mặt một trận hắc một trận bạch, rất khó coi.
Toàn bộ đại điện lập tức ồn ào hỗn loạn.
……
Lâm Hồi Âm nhìn Dạ Huyền, vẻ mặt đáng tiếc lắc đầu:“Kỳ thật nàng nhảy rất tốt,
chỉ là, náo loạn khó coi như vậy.”
“Thế ad?” Dạ Huyền rất thong dong, chậm rãi rót cho mình chén rượu, uống một
ngụm, ngẩng đầu, nhìn Liên Y phía đối diện, dùng âm điệu vừa đủ cho ả nghe
thấy:“Ta thấy ngươi nhảy đẹp hơn Liên Y nhiều.”
Lâm Hồi Âm vừa rồi chỉ vì che dấu mình hưng phấn, sợ mình không nhịn được mà
bật cười, quay đầu, cố ý dời đi lực chú ý.
Ai ngờ Dạ Huyền thế nhưng lại chẳng thèm cho ả ta tí mặt mũi nào, mặc kệ lời
này là thật hay giả, Lâm Hồi Âm cũng cực kỳ cao hứng, vẻ mặt khiêm tốn:“Dạ
Huyền, ngươi quá khách khí, ta làm sao có thể cùng công chúa so sánh đây?”
“Ngươi so sánh với nàng, ngươi không biết đây là đang vũ nhục chính mình sao?”
Dạ Huyền liếc mắt nhìn Liên Y, vẻ mặt yếm khí, trực tiếp sửa đúng cho Lâm Hồi
Âm:“Nàng không xứng để so với ngươi.”