232. Dạy ngươi cái gì gọi là ‘‘đắc tội” [2]
Liễu Nhiễu và Liên Y im lặng nhìn nhau chừng vài giây, sau đó bất động thanh
sắc di dời tầm mắt.
Mà thị nữ kia đã quay về bên cạnh Tiên phi, thấp giọng nói:“Tiên phi nương
nương, nô tỳ không ngửi ra hương hoa sen là ở trên người ai.”
Tiên phi đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm, thướt tha đi tới trước mặt
nàng, lạnh lùng nói:“Là ngươi?”
Lâm Hồi Âm bị bát nước bẩn, toàn thân lãnh run, lại nghe Tiên phi nói, cả
người lại hung hăng run lên một chút, thập phần nhu thuận nói:“Tiểu nữ gặp qua
Tiên phi nương nương.”
Đáy mắt Tiên phi hiện lên một tầng ý lạnh, nhìn Lâm Hồi Âm mà không yên lòng,
đúng vào lúc này, Triều Ca vẫn đứng ở trường sinh điện lại tiêu sái đi không
thèm nhìn Lâm Hồi Âm, chính là nhìn Tiên phi, âm điệu nhẹ nhàng:“Mẫu phi, phụ
vương tìm ngươi.”
Tiên phi ngừng lại, đứng lên, hàn ý trong mắt đột nhiên mai danh ẩn tích, trên
mặt là một mảnh ôn nhuận ý cười, xoay người, nhìn Triều Ca, âm điệu nhẹ nhàng
từ tốn:“Phiền Triều Ca phải tới gọi ta rồi.”
Triều Ca không lên tiếng, chính là hơi hơi tránh ra một ít đường, Tiên phi đi
hai bước, mang theo Liên Y và một đám thị nữ chúng tinh phủng nguyệt rời đi.
Triều Ca đợi cho đám thị nữ đi hết rồi, mới hơi quay đầu, nhìn Lâm Hồi Âm toàn
thân ướt sũng, nhíu mi, liền tiến lên hai bước, cúi người muốn nâng Lâm Hồi Âm
dậy.
Lâm Hồi Âm im lặng tránh khỏi tay Triều Ca, tự cố vựng lên.
Triều Ca trầm mặc chốc lát, chậm chạp thu tay về, nhìn Lâm Hồi Âm, một lát sau
đột nhiên nói:“Đi tắm đi, đổi quần áo sạch, nếu không sẽ cảm mạo.”
Lâm Hồi Âm như là không có nghe thấy, chính là kéo tay Liễu Nhiễu, đi về phía
trường sinh điện, trong lòng lại âm thầm nghĩ, làm gì giả mù sa mưa làm người
tốt như vậy, có lúc nàng đã cảm động, nhưng là hiện tại, thiệt tình chỉ cảm
thấy ghê tởm!
Dạ Huyền không biết theo trường sinh điện bay đến nơi nào, Lâm Hồi Âm và Liễu
Nhiễu xuống núi tới bích tuyền tẩy tắm, lúc này mới biết hoa sen hương là từ
trên người mình tản mát ra.
Lâm Hồi Âm rất nhanh liền nghĩ, nhất định là khi Liên Y khom người chỉ ngọc sư
đã động tay chân!
Liễu Nhiễu có chút lo lắng, nhắc nhở Lâm Hồi Âm, bảo nàng hôm nay làm việc
phải cẩn thận cẩn thận chút, có thể tránh Tiên phi và Liên Y thì phải tránh
Tiên phi và Liên Y.
Lâm Hồi Âm ậm ừ cho có, Tiên phi là người dưới một người trên vạn người, nàng
đắc tội không nổi, liền cũng quyết định tránh càng xa càng tốt.