Hắn nhíu nhíu mày, nhấc tay, thoa nhẹ chất lỏng, đưa tới chóp mũi, là rượu,
liền chán ghét cầm khăn lụa trên bàn lau tay, tiếp tục trầm mặc nhìn phong
cảnh bên ngoài. Nhưng trong chốc lát, chất lỏng lại nhỏ giọt chảy xuống.
Nam tử lần này chung quy không kiển nhẫn, đẩy bàn, lười biếng đứng lên. Theo
cử chỉ của hắn, tiểu miêu trên vai hắn mở mí mắt, sau đó lại nhắm mắt, tìm một
tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ.
….
Trầm Li ở bên trong mọi người, ngày càng tệ hại hơn. Hắn sảng khoái trực tiếp
xách thùng rượu, rót lên người Lâm Hồi Âm.
Lúc này Lâm Hồi Âm đã cảm thấy choáng váng chóng mặt, trong lòng mắng Trầm Li
một ngàn một vạn lần, biểu tình trên mặt cũng cực kì tức giận.
Nhưng Trầm Li chẳng hề sợ hắn, ngược lại bóp cằm Lâm Hồi Âm, âm trầm nói: “Bây
giờ ta xem ngươi còn có…khí lực để phản kháng nữa hay không!”
Nói xong, Trầm Li liền giơ tay lên, dùng hết sức lực xé quần áo của Lâm Hồi
Âm. Xương quai xanh trắng nõn, khiến chung quanh có vô só ánh mắt thèm thuồng
lộ liễu cùng âm thanh trầm trồ khen ngợi!
Trầm Li không khắc chế được, vuốt ve da thịt mềm mại của Lâm Hồi Âm, sau đó
khống chế cằm, cố gắng hướng về đôi môi đỏ mọng của nàng.
Lâm Hồi Âm gắt gao mím môi, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Nhưng, ngay tại trước lúc Trầm Li dán lên môi của Lâm Hồi Âm một giây, một đạo
bạch quang chợt lóe, cùng với tiếng vang nho nhỏ. Trầm Li liền thét chói tai,
đột nhiên đứng lên khỏi người Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm vốn tưởng mình đã thoát kiếp nạn này. Hiện tại tìm được đường sống
trong chỗ chết, khó tránh khỏi tò mò xem chuyện gì đã xảy ra. Sau khi mở mắt
ra, lại phát hiện những người đó vẫn ở trong phòng, chỉ là tai vai trái của
Trầm Li giống như bị cái gì sắc bén cắt qua, không ngừng chảy máu.
“Là ai? Rốt cuộc ai dám đánh ta!” Trầm Li đứng thẳng, ôm miệng vết thương của
mình, hỏi trái phải: “Ngươi đi ra đây cho lão tử! Thế nhưng dám dùng ám tiễn
đả thương người khác, sao tính là anh hùng hảo hán!
Khi Trầm Li nói xong, rượu ngon món ngon trên bàn như bị khống chế, bay thẳng
về phía hắn, một quả quýt thật lớn bịt cái miệng đang hoảng loạn rống lên của
hắn.
Trong phòng đang hưng trí nháy mắt liền chấm dứt. Mọi người vạn phần kinh ngạc
buông mỹ nhân trong lòng mình, phòng bị nhìn xung quanh, nhìn xem rốt cuộc là
ai dám to gan đến quấy rối yến tiệc sinh thần của đương kim quốc cữu gia!
Trầm Li giơ tay lên, lấy quả quýt ở trong miệng mình ra, đang chuẩn bị mở
miệng lần nữa, đột nhiên chín đại bình phong ở thang lầu liền đổ ầm ầm.
Sau đó, mọi người nhìn thấy một người khuất bóng đang đứng.
Là một nam tử.
Mặc hồng y, tóc dài như tuyết, thẳng xuống mắt cá chân, chân trần mà đứng.
Sau khi mọi người thấy được dung nhan của hắn, bao lời chất vấn liền ngưng tại
cổ họng, thậm chí ánh mắt đều nhìn thẳng.
Nam tử kia hiển nhiên không hờn giận, mi tâm nhíu lại, nhưng không hề ảnh
hưởng đến đắc ý của hắn.
Đó là khoảnh khắc đủ khiến người ta dừng chân ngưng thần, ngừng thở, quên mất
sự tồn tại của thế gian!