219. Ta muốn giao dịch với ngươi (9)
Lúc nàng đang ngủ say thì bị người ta đánh thức, nàng mở mắt ra, có chút mê
mang, bên tai lại vang lên một giọng nói: “Ra đây.”
Lâm Hồi Âm sững sốt một hồi mới nhận ra giọng nói này là của Triêu Ca.
Hắn dùng thuật âm bí mật kêu mình, người ngoài không thể nào nghe được.
Lâm Hồi Âm trầm mặc một lúc, không nhúc nhích, giọn nói của Triêu Ca một lần
nữa truyền tới: “Nếu không ra, ta sẽ vào!”
Ngay sau đó Lâm Hồi Âm thật sự nghe thấy tiếng bước chân, nàng vội vàng cầm
quần áo bên cạnh qua loa mặc lên, sau đó xuống giường mang giày, nhanh chóng
chạy ra ngoài.
Bên ngoài phòng có chút lạnh, Thần Sơn địa thế khá cao, cho dù đệ tử nhập môn
ở giữa sườn núi nhưng vào ban đêm nhìn lên bầu trời thấy thật rộng lớn. Ánh
trăng trong sáng như nước, trong trẻo lạnh lùng phủ đầy mặt đất.
Triêu Ca khoác một bộ quần áo trắng, phong thái nhẹ nhàng đứng bên bờ sơn cốc
cạnh rừng trúc.
Lâm Hồi Âm từ trong nhà đi ra, hắn tựa hồ nghe được tiếng bước chân nên chậm
rãi quay đầu, đứng cách đó không xa nhìn nàng.
Dưới ánh trăng, Lâm Hồi Âm có thể thấy mặt mũi Triêu Ca giống như đỉnh núi cao
phủ đầy băng tuyết không thể leo tới vậy rất cao nhã, chẳng qua là ánh mắt hắn
mang một tia phẫn nộ, nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm, không hề mở miệng.
Lâm Hồi Âm cũng không lên tiếng, sắc mặt an tĩnh bước về phía Triêu Ca, cuối
cùng dừng ở trước mặt hắn chừng ba bước, giương mắt nhìn Triêu Ca một cái rồi
vội rủ mi mắt, giọng điệu khách khí: “Đại sư huynh, có chuyện gì không?”
Triêu Ca không lên tiếng, chẳng qua là nhìn Lâm Hồi Âm. Hắn luôn cảm thấy nàng
trước mắt này giống như biến thành một người khác. Lúc trước mặc dù nàng cũng
gọi hắn là đại sư huynh, nhưng chưa bao giờ có thái độ hời hợt như vậy. hắn
nhíu mày một cái, đáy lòng có chút buồn rầu không thoải mái, sắc mặt vẫn như
cũ rất bình tĩnh, đưa ba tấm ngân phiếu trong tay đến trước mặt Lâm Hồi Âm, đi
thẳng vào vấn đề hỏi: “Đây là ý gì?”
Lâm Hồi Âm phỏng đoán Triêu Ca đến là bởi vì ngân phiếu này nên mới đến tìm
mình, có một số việc sớm muộn cũng phải nói rõ, nếu hắn đã tới thì nàng dứt
khoát nói cho hắn biết.
Ngay sau đó Lâm Hồi Âm cong môi cười cười một tiếng, ánh mắt nhàn nhã bình
thản nhìn Triêu Ca, giọng nói có chút tùy ý: “Những ngân phiếu này trả cho
những quần áo đồ trang sức mà ngươi chuẩn bị cho ta, ta tính toán ước chừng,
khoảng hai mươi lăm ngàn lượng bạc, còn dư lại năm ngàn lượng bạc, coi như là
thù lao ngươi vì ta mà chuẩn bị những thứ này.”
Triêu Ca cảm thấy phiền muộn, thật sự hiểu rõ đây là nàng muốn cùng hắn phủi
sạch quan hệ, hơn nữa còn là đoạn tuyệt không còn một mống, một chút đường lùi
cũng không chừa lại.
Giống như là có một bàn tay, hung hãn bóp chặt cổ họng hắn, để cho hắn không
cách nào thở được, nếu không phải hai ngàn năm qua hắn tu dưỡng, chỉ sợ là lời
nói tiếp theo cũng sẽ có chút run rẩy: “Hồi âm, ngươi cần gì phải như vậy?”
Cần gì phải dứt khoát cắt đứt quan hệ với hắn như vậy?
Lâm Hồi Âm cong môi, “Ngươi cần gì phải như vậy?”
Đã từng có lúc nàng gặp hắn không tự chủ được mà có chút khẩn trương, không
được tự nhiên, nhưng mà bây giờ, nàng lại phát hiện, mỉnh rất bình thản.
“Ngươi đã nói với ta, từ nay về sau ta với ngươi không còn quan hệ gì nữa…”