Lâm Hồi Âm cả buổi trưa ở trên tinh điện vẫn không thể nào tập trung được,
nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết mình rốt cuộc nên mở miệng nói mượn
tiền Dạ Huyền như thế nào đây.
Thời gian cứ như vậy trôi qua một buổi sáng, lúc ăn cơm trưa xong trở lại
phòng của mình, Lâm Hồi Âm mở cửa sổ vừa vặn cửa sổ phòng Dạ Huyền cũng mở,
nàng thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy Dạ Huyền ngồi trước bàn trong tay cầm
một quyển sách chăm chú đọc.
Hắn ở trong phòng, chẳng qua là mặc một trường sam màu trắng, nơi cổ áo có
chút lỏng, lộ ra một đoạn nhỏ xương quai xanh trắng tinh thanh thú, khiến cho
dáng vẻ diêm dúa vốn có lại bộc phát nhu mì mười phần.
Giữa trưa ánh mặt trời nhảy qua cửa sổ, rơi vào trên người hắn, khắp người hắn
tỏa ra một vòng ánh sáng để cho người nhìn càng thêm si mê.
Lâm Hồi Âm nhất thời nhìn có chút nhập thần, nàng đã sớm biết người đàn ông
này dung mạo khuynh thành, nhưng nàng chưa bao giờ biết hắn còn có một dáng vẻ
thanh nhã như vậy!
Lâm Hồi Âm dời nh mắt, cắn môi dưới, đảo người con ngươi suy nghĩ một chút,
liền từ trong cửa sổ phòng mình nhảy ra ngoài, dọc theo dòng suối nhỏ đi tới
cạnh cửa sổ của Dạ Huyền, nói với Dạ Huyền đang ngồi trên đó đọc sách: ” Này.”
Dạ Huyền nghe tiếng nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, Lâm Hồi Âm đứng cạnh cửa sổ,
tay hắn run rẩy một cái, liền nhanh chóng đứng lên, giấu quyển sách trong tay
sau lưng mình.
Động tác của có chút bối rối, trên mặt còn mang theo vẻ mất tự nhiên, ánh mắt
chuyển động không nhìn nàng, chẳng qua là hắng giọng một cái, nói: “Có chuyện
gì không?”
“Ta….” Lâm Hồi Âm mở miệng nói một chữ, cũng không biết tiếp theo nên nói
chuyện mượn tiền như thế nào, nhất thời liền dừng lại một chút, biểu tình có
chút bất an.
Dạ Huyền cứng ngắc giật giật người, giấu quyển sách sau lưng, yên lặng nhìn
nàng, đáy mắt lộ ra một vẻ tò mò, nhẹ nhàng “Ừ? ” một tiếng, có chút không rõ
nàng ấp a ấp úng rốt cuộc ẩn giấu hàm ý gì nữa.
Lâm Hồi Âm bị Dạ Huyền nhìn càng không biết lên tiếng như thế nào, ngắt vặn
ngón tay, chuyển động con ngươi, không nhìn Dạ Huyền, nín nửa ngày, cứ thế
không hề nói ra một câu nào.
“Sao thế?” Dạ Huyền nhìn ra Lâm Hồi Âm có chuyện, chẳng qua hắn cho là nàng bị
Triêu Ca đánh một cái tát, tâm tình có chút không tốt, vì vậy liền hạ giọng
nhỏ nhẹ hỏi.
Lâm Hồi Âm có chút hối hận mình nhất thời xung động đến tìm Dạ Huyền mượn
tiền, nàng hẳn là nên đợi hai ba ngày, hôm qua mới vừa một tìm hắn giúp một
chút, hôm nay lại tới…. Chính nàng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì
vậy vội lắc đầu một cái, chuẩn bị xoay ngườii.
Nhưng Dạ Huyền lại nhanh hơn nàng một bước, một giây kia nàng định xoay người
đi thì hắn đã đứng chắn trước mặt nàng khẩn trương nhìn nàng, giọng có chút
căng thẳng hỏi: “Rốt cuộc thế nào?”
Lâm Hồi Âm lại nhẹ nhàng lắc đầu một cái, đáy lòng áo não mình đã quá xung
động nên tiếp tục lựa chọn im lặng.
Dạ Huyền rất có kiên nhẫn đứng chắn trước mặt nàng, an tĩnh chờ.
Bên dòng suối nhỏ, hai người trở nên an tĩnh.
Qua một hồi, vốn nàng là người tới mượn lại không biết mở miệng như thế nào,
cảm thấy rất thẹn thùng,