Lúc Lâm Hồi Âm ở hiện đại đã học một khóa hóa trang, tuy không gọi được là
chuyên nghiệp, nhưng lại cũng coi là tinh thông, nàng cũng không kiểu trang
điểm duyên dáng sang trọng diêm dúa, cho nên chỉ tô điểm cho mình ảm đạm một
chút., chẳng qua là nhìn tinh thần tốt hơn rất nhiều, cũng không hề biết là do
hóa trang.
Lâm Hồi Âm nhìn vào gương đồng hài lòng khẽ cong môi, xuyên thấu qua gương vừa
vặn thấy sau lưng treo một hàng quần áo, đủ các kiểu nhưng đều là màu xanh.
Toàn bộ đều là do Triêu Ca phân phó người giúp nàng chuẩn bị trước lúc đến
Thần Sơn.
Tay Lâm Hồi Âm đang vén tóc tay dừng một chút, biểu tình trở nên có chút cứng
ngắc, nàng nhìn chung quanh một vòng, phát hiện trong phòng này còn có rất
nhiều đồ đều là Triêu Ca do chuẩn bị. nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy mình
không thể không mặc quần áo, vì vậy trong đầu liền hiện lên một ý tưởng.
Lúc chạy bộ vào sáng sớm, Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu luôn vai kề vai, Lâm Hồi Âm
giống như vô tình hỏi Liễu Nhiễu bên cạnh: “Liễu Nhiễu, ta hỏi ngươi một vấn
đề, ngươi cảm thấy bộ quần áo trên người ta trị giá bao nhiêu tiền?”
Liễu Nhiễu cảm thấy vấn đề Lâm Hồi Âm hỏi có chút không giải thích được nên
cẩn thận nhìn vào hai mắt nàng, phát hiện từ lúc nàng được Dạ Huyền truyền
tiên lực, mình có chút đoán không ra suy nghĩ của nàng. Khẽ nhíu mi, nhưng vẫn
thành thật trả lời: “Quần áo này là áo quần tốt nhất trong tiên giới, nếu là ở
hoàng thành, một món sợ là cũng phải trên một ngàn lượng bạc trắng.”
Lâm Hồi Âm trong nháy mắt trợn to hai mắt, nhìn Liễu Nhiễu, giọng có chút
hoảng hốt: “Cái gì? Một ngàn lượng bạc trắng? Thật hay giả?”
Liễu Nhiễu gật đầu một cái, còn nói: “Bộ quần áo này, nếu không phải hoàng
thân quốc thích thì cũng không mua được.”
Lâm Hồi Âm xoa xoa môi, liền không nói gì nữa.
Triêu Ca cho người đưa tới cho nàng chừng mười bộ quần áo, cộng thêm những thứ
đồ khác, cộng lại sợ là ít nhất cũng hai ba chục ngàn lượng bạc!
Nàng còn chút tiền trong túi mà tối hôm qua lén xuống núi đã bị người đánh
cắp. Mà cho dù có nó, phỏng đoán cũng chưa tới ba mươi lượng bạc, bây giờ nàng
đi nơi nào kiếm hai ba chục ngàn lượng bạc chứ?
Lâm Hồi Âm bẻ ngón tay, ở trong đầu cẩn thận tính toán một chút, ở thần sơn,
trừ Liễu Nhiễu thì nàng tựa hồ chỉ cùng Dạ Huyền được coi là quen thuộc.
Liễu Nhiễu chỉ là một nữ tế ty, nàng đi qua phòng àng ấy, nhìn thật nghèo khó
sợ là không có nhiều tiền như vậy.
Dạ Huyền… Hắn là Nhị hoàng tử của đông hoang đại lục, hai ba chục ngàn lượng
bạc hẳn sẽ có….
Lâm Hồi Âm nghĩ tới đây liền yên lặng nghiêng đầu qua nhìn Dạ Huyền phía sau
mình, cách đó không xa. Sắc mặt hắn cũng không dễ nhìn, mi mắt rũ xuống, môi
mím chặt, một cảm giác bị áp bách vô hình tản từ trên người hắn.
Thực không dám giấu giếm, Lâm Hồi Âm mặc dù bây giờ không sợ Dạ Huyền nữa,
nhưng đôi lúc vẫn cảm thấy Dạ Huyền cho nàng một cảm giác có chút kinh khủng.
Bất quá, mặc dù như vậy, đáy lòng Lâm Hồi Âm vẫn có một ý nghĩ, nàng quyết
định đi tìm Dạ Huyền mượn tiền!
…………
Loại chuyện mượn tiền này, bất luận là cổ đại hay là hiện đại, đều là một hành
động rất không tiện mở miệng.
Lâm Hồi Âm cả buổi trưa ở trên tinh điện vẫn không thể nào tập trung được,
nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết mình rốt cuộc nên mở miệng nói mượn
tiền Dạ Huyền như thế nào đây.