Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây cảm giác như mọi chuyện đã diễn ra theo đúng ý mình
vậy. Không còn khó chịu hay khổ sở như vừa rồi, mặc dù không thể thoải mái
bình thường nhưng đối với cái tát Triêu Ca cho nàng ấy, đã đánh tan những hy
vọng trong lòng nàng thành mấy khói.
Thật ra vượt qua khổ sở không khó, tốt hay không tốt là tùy theo cách nhìn của
mỗi người, chỉ cần ta nghĩ nó theo chiều hướng tốt thì hiển nhiên sẽ cảm thấy
nhẹ tựa lông hồng
Lâm Hồi Âm cảm thấy mình giờ này phút này, thật giống như đã nhìn nhận đúng
chiều hướng vậy.
Thật ra thì cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng không có gì to tát, chẳng qua là
nàng chưa từng động tâm với ai, trong lúc bất chợt trái tim rung lên một cái,
liền gặp phải chuyện như vậy. Nên mới cảm thấy bản thân suy nghĩ sâu sắc như
vậy thật xuất sắc.
Nhất thời, Lâm Hồi Âm cảm thấy tâm trạng mình tốt lên không ít. Tuy nhiên đáy
lòng vẫn tồn tại một tia không phục, là người bình thường hẳn ai cũng sẽ có
suy nghĩ.
Triêu Ca nói công việc của nàng không chính đáng, tranh thủ lúc rãnh trốn đi
chơi, giọng nói hắn, ánh mắt mắt đều tràn đầy chê trách!
Lâm Hồi Âm nàng không chấp nhận bị người khác xem thường, sẽ có một ngày nàng
để cho hắn nhìn mình với cặp mắt khác xưa!
Lâm Hồi Âm ngẩng đầu, ngắm nhìn một mảnh rừng cây đen mịch, thầm nghĩ nếu nàng
không vui vậy thì không bằng tiêu sái giơ tay chém những cây kia đi, đến lúc
nào hoàn toàn thoải mái thì thôi.
Ngay sau đó, nàng dứt khoát ném chiếc vòng tay đậu đỏ trong tay xuống sơn cốc.
Triêu Ca, nếu ngươi không cho ta được những điều ta muốn vậy thì ta cũng không
cần!
Từ nay về sa,giữa ngươi và ta chỉ có tình thầy trò thần sơn. Không có chút dây
dưa tình cảm nữ nhi nào!
Chiếc vòng tay không nặng lắm rơi xuống sơn cốc tối đen, Lâm Hồi Âm cũng không
biết rốt cuộc nó đã rơi đến nơi nào, thậm chí ngay cả một chút thanh âm cũng
không nghe thấy.
Bất quá, cũng không liên quan đến nàng. Bây giờ chuyện nàng nên chuyên tâm làm
là phải thật tốt tiên thuật vì mình còn để thuận tiện tìm người đàn ông của
đời mình.
Lâm Hồi Âm làm xong tất cả những việc này, nhất thời đáy lòng cảm thấy thư
thái hơn rất nhiều. Cả người không hề buồn ngủ. Nghĩ đến ngày mới sắp đến sẽ
bắt đầu chạy bộ nên dứt khoát trở về phòng của mình, chỉnh sửa lại trang phục.
Thay một bộ áo quần màu lục sạch sẽ đến bích tuyền, thoải mái thư giãn xua đi
tâm trạng không vui của đêm nay. Sau đó lại ôm áo quần bẩn về phòng của mình.
Từ lúc ra khỏi bích tuyền, trời đã sáng, có vài đệ tử lục tục tỉnh lại, Lâm
Hồi Âm phơi quần áo xong liền trở về phòng, lau khô tóc. Nhìn vào gương đồng
sửa lại quần áo một chút, còn cố ý đánh chút son càng làm mình thêm xinh đẹp.
Lâm Hồi Âm muốn nàng cùng và Triêu Ca đã không còn gì nữa thì cũng không để
mình bi lụy. Mặc dù nàng không thể đánh hắn ngã xuống đất, diệu võ dương oai,
nhưng mà nàng có thể để cho hắn thấy tinh thần nàng rất sáng láng, không bận
tâm chút nào. Nàng bị đánh bại một lần đã đủ, cũng không thể để cho mình bị
hắn khinh miệt lần thứ hai!
Lúc Lâm Hồi Âm ở hiện đại đã học một khóa hóa trang, tuy không gọi được là
chuyên nghiệp, nhưng lại cũng coi là tinh thông, nàng cũng không kiểu trang
điểm duyên dáng sang trọng diêm dúa, cho nên chỉ tô điểm cho mình ảm đạm một
chút.