Nàng cứ tưởng rằng trong thế giới vô cố vô thân này tìm được sự ấm áp, thật
không ngờ phía sau sự ấm áp này lại cất giấu một chuyện buồn cười đến vậy.
Nàng mất đi tất cả, thà chết đi còn tốt hơn sống.
“Ngươi đối với ta rất tốt, có lẽ ngươi thật muốn tốt cho ta… Nhưng tốt như
vậy quá mức tổn thương người, Lâm Hồi Âm ta không cần.”
Triêu Ca im lặng.
Lâm Hồi Âm ngẩng đầu lên nhìn trời, chớp mắt hai cái đè nén cảm giác chua xót
ở đáy lòng, không ai biết bây giờ nàng có bao nhiêu khổ sở.
Đáy lòng nàng vừa xuất hiện chút cỏ xanh, còn chưa kịp lan ra đã bị cứng rắn
nhổ đi như vậy. Đáy lòng nàng tan nát máu me đầm đìa, thật không nỡ nhìn!
Không phải vì nhất thời sinh ra chút hảo cảm cuối cùng bị dập tắt mà khổ sở,
chẳng qua là nàng thật sự xem Triêu Ca là người bạn thân cận nhất nhưng lại
gặp phải kết cục khổ sở như thế này!
Lâm Hồi Âm suy nghĩ cuối cùng không kìm được nước mắt chảy xuống. Nàng đưa tay
nhanh chóng lau đi để cho mình trở nên bình tĩnh nhưng nước mắt càng tuôn ra
nhiều hơn.
Triêu Ca có thể nhìn thấy hai hàng nước mắt trên khuôn mặt trắng nõn của nàng,
còn có cả năm dấu ngón tay. Bàn tay hắn cuộn chặt thành nắm đấm, hắng giọng
muốn mở miệng nói gì nhưng lại phát hiện không thể nào thốt nên lời.
Lâm Hồi Âm rơi lệ cong môi cười, chỉ là qua loa hít hà vài hơi, để cho tâm
tình mình bình tĩnh lại, sau đó nói: “Cái tát đó của ngươi xem như vứt bỏ hết
quan hệ giữa chúng ta.”
“Từ nay về sau ta không nợ ngươi, ngươi cũng không thiếu gì ta. Hôm nay chúng
ta từ biệt, ngươi vẫn là hoàng thái tử cao cao tại thượng, còn ta vẫn là một
đệ tử Thần Sơn không có gì nổi bật.”
“Bạn một quãng đến cuối cùng ta không cách nào tha thứ chúc phúc cho ngươi…”
Lâm Hồi Âm dừng một chút, tiếp tục nói tiếp: “Nhưng ta có thể đảm bảm, ta sẽ
sống rất tốt.”
Lâm Hồi Âm mím môi xoay người trở về chỗ của mình.
Từ nay về sau sông núi không ai phạm vào ai.
Nàng không phải là người đàn bà độ lượng, nàng không cách nào chúc phúc cho
hắn sau khi hắn đã thương tổn nàng như vậy.
Triêu Ca cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn bóng người Lâm Hồi Âm dần dần biến mất
không thấy, hắn mới mờ mịt nhìn bầu trời tối om.
Thật ra hắn và Dạ Huyền hắn mới là người thắng cuộc.
Rõ ràng lúc đầu nàng đứng trước mặt hắn, nắm quyền phản kháng nói nàng ghét Dạ
Huyền đến chết!
Nhưng mà sự tình thay đổi hắn lại thua đến hồ đồ như vậy.
Là hắn thay đổi hay nàng thay đổi?
Hay thật đúng như lời nàng, nàng đã không còn là Thanh Âm nữa?
Nhưng tại sao hắn vẫn cảm thấy được trong ánh mắt nàng là linh hồn quen thuộc
ấy, dù có nhắm mặt lại cũng hiện lên ánh mắt kia?
Rõ ràng như vậy nhưng lại là Thanh Âm.
Lâm Hồi Âm càng đi càng nhanh, giống như Triêu Ca phía sau là một con mãnh thú
vậy, để đến cuối cùng nàng phải hoảng hốt chạy đi.
Mãi đến khi nàng đã về đến chỗ mình mới dừng lại, trời sắp tờ mờ sáng, một đêm
nàng chưa ngủ nhưng bây giờ cũng không buồn ngủ nữa.