Bởi vậy, dưới tình thế cấp bách, Lâm Hồi Âm đưa tay dò xét dưới bàn, tìm thấy
một cái khay, đánh vào người Trầm Li.
Trầm Li không hề giãy dụa, đánh bị đau, liền đứng lên.
Dẫn tới toàn bộ mọi người đều yên tĩnh trở lại. Tầm mắt mọi người đều nhìn về
phía Trầm Li và Lâm Hồi Âm, trong nháy mắt liền sáng tỏ rốt cuộc chuyện gì đã
xảy ra.
Có người thân cận với Trầm Li, nhịn không được mà giễu cợt:
“Quốc cữu gia đối với nữ nhân, từ trước đến nay đều là đánh đâu thắng đó,
không gì cản nổi. Hôm nay như thế nào lại bị người ta ghét bỏ?”
“Còn bị người ta dùng cái khay đánh. Quốc cữu gia có phải hay không không đoạt
được nữ nhân này?”
“Quốc cữu gia chàng cái đinh…gặp phải liệt nữ, thật xấu mặt…Ha ha ha ha…”
….
Càng là người có thân phận hiển hách, càng mất mặt.
Huống chi, Lâm Hồi Âm là ở trong sinh thần của Trầm Li, làm cho hắn mất hết
mặt mũi trước văn võ bá quan!
Cho nên Trầm Li vốn say mê với mỹ mạo của nàng, lập tức biến thành tâm ngoan
thủ lạt. Hắn hổn hển một phen xách lên Lâm Hồi Âm, không nghĩ gì mà vung một
cái tát lên mặt Lâm Hồi Âm.
Các văn võ bá quan tham gia yến tiệc sinh nhật của Trầm Li, tất nhiên cũng
không phải là toàn bộ, chẳng qua là một số người có quan hệ giao hảo với Trầm
Li. Tục ngữ nói vật họp theo loài, cho nên những người này cũng đều không có
học vấn nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng. Bình thường tụ hội một chỗ, lấy mạnh
hiếp yếu, cho nên khi nhìn thấy Lâm Hồi Âm bị đánh, chẳng ai không biết đồng
tình, ngược lại giống như đang xem kịch vui, hưng trí bừng bừng.
Lâm Hồi Âm bị đánh đến đầu có chút choáng váng, cả người lui về phía sau vài
bước, đến tận lan can của Yến Tử lâu mới ổn định được thân thể.
“Tiện nhân! Gia gia hôn ngươi, là để ý ngươi. Thật không ngờ ngươi không biết
tốt xấu, xem gia gia có thể tha thứ ngươi không!”
Trầm Li một bên gào thét, một bên cầm rượu trên bàn, đi tới trước mặt Lâm Hồi
Âm. Hắn ta bóp mở cằm Lâm Hồi Âm, đem bầu rượu giơ lên, rót xuống mặt Lâm Hồi
Âm.
Lâm Hồi Âm không nói được, chỉ cảm thấy rượu nồng khiến mình khó chịu. Nàng
lắc đầu, muốn trốn tránh, lại không thể trốn được.
Những người đó nhìn vẻ mặt giãy dụa khó chịu của Lâm Hồi Âm, như đang nhìn một
vai hề, hi hi ha ha phá lên cười.
Thậm chí có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, làm cho Trầm Li càng đổ nhiều
rượu lên Lâm Hồi Âm!
…
Yến Tử lâu, lầu cao ba tầng. Càng lên cao, diện tích càng nhỉ, bốn phương tám
hướng đều là cứa sổ, lan can bạch ngọc, ngoài cửa sổ ba mặt đều có thể nhìn
thấy bờ hồ mênh mông.
Trầm Li tổ chức yến tiệc là ở lầu ba.
Mà lầu hai, cứ theo lẽ thường buôn bán. Một số phú thương mặc khách, giang hồ
du tử, tài tử giai nhân ngắm cảnh uống trà, ngâm thơ đối, tán phiếm rộng rãi.
Rất nào nhiệt.
Duy chỉ có một nam tử đang tựa ở lan can bạch ngọc, hồng y tóc bạc, một mình
một người, giữ im lặng.
Hắn nghiêng đầu, nhìn bên ngoài, vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn không nháy
mắt một chút, giống như một pho tượng.
Trên bờ vai của hắn, một tiểu bạch miêu đang nằm trên đó. Tiểu miêu cũng giống
như chủ nhân của nó, lười biếng, cái đầu đáng yêu vùi giữa hai chân, híp mắt
buồn ngủ.
Trên lầu đột nhiên có chất lỏng tí tách rơi xuống, vô tư ở trên mặt của hắn.