Vốn dĩ Lâm Hồi Âm không nhìn thấy Dạ Huyền bay xuống, chỉ là nàng nhìn thấy
một đám mây từ phía xa dần dần hạ xuống. Vội nín thở yên tĩnh chờ, không nghĩ
đến người xuống lại là Triêu Ca.
Trong nháy mắt sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, cứng ngắc đứng tại chỗ mím môi
không nói gì.
Triêu Ca cách một khoảng, sắc mặt đã khôi phục dáng vẻ ung dung như trước.
Lẳng lặng nhìn Lâm Hồi, tư, lúc sau mới giật giật khóe môi giống như muốn nói
gì. Nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng, chỉ cách bước nhàn nhã bước đến
trước Lâm Hồi Âm.
Giống thời điểm hắn cứu nàng khỏi năm tên đàn ông biến thái ở cung điện Dạ
Huyền vậy, vẫn là cái khí chất thanh cao ấy.
Tay áo khẽ bay, phong thái tuyệt thế từ trên xuống dưới tản ra phong thái
thanh nhã.
Rõ ràng là một người nhưng khí chất lại làm nàng cảm thấy rất khác.
Cuối cùng Triêu Ca đứng trước mặt Lâm Hồi Âm, nhìn vào mắt nàng im lặng một
lúc mới lại lên tiếng. Giọng điệu hắn vẫn bình thản như cũ, gọi tên nàng: “Hồi
Âm.” Rồi lại im lặng.
Lâm Hồi Âm nhìn Triêu Xa, tâm tình lúc này cũng đã trở lại bình tĩnh. Không
còn khổ sở như lúc nãy, chỉ là muốn nhếch môi nặn ra một nụ cười cuối cùng lại
phát hiện rất khó, nên dứt khoát bình thản, chỉ nhìn Triêu Ca chứ không lên
tiếng.
Lúc này sắc trời đã sáng dần ánh sao mờ dần, sau màn đêm bình minh lại đến.
Tầm mắt Lâm Hồi Âm có chút mơ hồ không nhìn rõ biểu cảm của Triêu Ca lúc này.
Triêu Ca có thể nhìn trong bóng tối, vẫn duy trì dáng đứng lẳng lặng nhìn vào
mắt nàng.
Một lát sau, Lâm Hồi Âm nghe giọng nói của Triêu Ca, bình tĩnh không gợn sóng
truyền đến: “Chuyện vừa rồi thật có lỗi.”
Lâm Hồi Âm dẩu môi, nghiêng đầu nhìn từng cây tối thui, biểu tình trở nên hết
sức nghiêm túc. Hồi lâu mới lên tiếng nói: “Triêu Ca, ta không cần ngươi nói
xin lỗi.”
Triêu Ca nhìn Lâm Hồi Âm, sắc mặt trở nên âm trầm, có chút khó coi.
“Nhưng ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.” Lâm Hồi Âm thở ra một hơi, cảm thấy
đáy lòng vẫn muốn kiềm chế, đè nén cảm xúc nói tiếp: “Ta chỉ muốn biết ngươi
đối tốt với ta chỉ vì ta là Thanh Âm chuyển thế phải không?”
Triêu Ca không nhúc nhích nhìn Lâm Hồi Âm, một lúc sau mới khẽ động cánh tay,
ống tay áo hơi phiêu động, ngay sau đó lại cứng đờ tựa như một pho tượng vậy.
Lâm Hồi Âm nhìn Triêu Ca không lên tiếng, nhếch môi tự cười giễu chính mình,
giọng điệu nhẹ tanh: “Thật ra ngươi cần gì im lặng, mới lúc nãy ngươi đã nói
chỉ là ta muốn ngươi nhắc lại lần nữa thôi.”
Triêu Ca hít sâu một hơi, khẽ chớp mắt. Lần nữa nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm, cảm
thấy đáy lòng như có tảng đá đè nặng, rất khó chịu, hắn nuốt nước miếng một
cái, mở miệng chỉ đáp: “Ừ.” một tiếng.
Thật ra sớm đã biết câu trả lời nhưng mà nàng vẫn muốn chính tai mình nghe
thêm lần nữa.
Giống như chỉ có vậy mới khiến mình hoàn toàn từ bỏ ý định.
Nàng vốn tưởng trên thế giới này người tàn nhẫn nhất là Dạ Huyền, nhưng bây
giờ…