Căn bản lâm Hồi Âm không thể nhìn rõ hai người họ xuất thủ như thế nào, cũng
không thấy được tình trạng của họ ra sao, chỉ là có thể nghe thấy tiếng sấm
vang dội và những tia lửa sáng chói phía chân trời. Như vậy cũng đủ tưởng
tượng trận chiến của bọn hắn ác liệt như thế nào.
……..
Cả hai bên đánh nhau hơn một trăm chiêu nhưng vẫn chưa phân biệt được thắng
bại. Chỉ là trên khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Huyền sát khí càng lúc càng đậm,
ống tay áo xoay tròn những tia lửa đó giống như hoa nở bay về phía Triêu Ca.
Triêu Ca vẫn rất tỉnh táo, ổn định đối phó, không hoảng hốt cũng không vội
vàng né tránh. Chỉ là khi hắn vừa xuất một đám mây chắn thì từ một ống tay áo
khác của Dạ Huyền những tia lửa lại bay đến, kèm theo đó là sự giễu cợt đầy
sát khí: “Triêu Ca, ta thật xem thường ngươi.”
Sắc mặt Triêu Ca trầm xuống, cae người vẫn như cũ không nóng không lạnh tránh
đòn, lấy lui làm tiến, phòng thủ thay tấn công. Hắn giương mắt nhìn gương mặt
xinh đẹp của Dạ Huyền, ý giễu cợt quá đậm, nhưng rốt cuộc vẫn mím chặt môi,
không hề lên tiếng.
Nóng tay thon dài trắng nõn của Dạ Huyền xoay một vòng, làm tan đám mây dưới
chân Triêu Ca.
Ngàn năm trước hắn tiêu hao hết một ngàn năm tiên lực để giữ lấy hồn phách của
một cô gái, ngàn năm sau người đó khó khăn lắm mới lại trở về bên hắn, làm sao
có thể để người khác khi dễ như vậy được?
Dạ Huyền nhìn Triêu Ca thần thái như tiên không dính chút bụi cảm thấy hết sức
buồn cười, lại cong môi chế giễu một câu: “Ngàn năm trước Thanh Âm bị tiên đế
đoạt đi sự đơn thuần, thà chịu ủy khuất chứ không muốn nhìn quan hệ cha con
ngươi tan vỡ, gieo mình từ đài tru tiên xuống. Ngàn năm sau nàng quay lại,
ngươi đối xử nàng như vậy sao?”
“Ta đối với nàng thế nào không liên quan đến ngươi. Nếu như ngàn năm trước
Thanh Âm mà như vậy, ta nhất định sẽ không đợi nàng.”
Triêu Ca nói vậy làm sát khí trên người Dạ Huyền càng tản ra mạnh hơn, đôi mắt
đỏ bừng giống như hằn từng tia máu giết người vậy, hắn như tức giận đến cực
điểm, chẳng phân biệt chương pháp nữa mà nhào đến Triêu Ca.
Tốc độ của Dạ Huyền giống như quỷ mỵ vậy, trong nháy mắt đã dừng lại trước mặt
Triêu Ca, dùng sức đánh vào đám mây của hắn ta.
Dạ Huyền xuất thủ quá nhanh, lại không dùng bất kỳ tiên thuật gì. Triêu Ca bị
bất ngờ, không kịp đề phòng nên đã bị Dạ Huyền đánh ngã.
Hai người đánh sáp lá cà, không ai dùng tiên lực, chỉ là dùng nắm đấm để nói
chuyện với nhau.
Dạ Huyền xuất thủ không chút khách khí, nhìn khuôn mặt bình thản ung dung của
Triêu Ca mà tức giận đấm lên, hắn ghét nhất chính là cái vẻ mặt này của hắn
ta, còn cả cái khí chất đại nghĩa vì dân kia nữa!
Hắn ta có thể bao dung với tất cả người trong thiên hạ tại sao lại không thể
tha thứ cho Lâm Hồi Âm?
“Ta nói cho ngươi biết, Triêu Ca, ngươi đối với nàng như thế nào rất liên quan
đến ta.” Người là do hắn cứu, nếu hắn không cho phép ai đụng vào nàng, làm
thương tổn nàng thì bất kỳ ai cũng chẳng có tư cách đối xử nàng như vậy!