Mây chậm rãi hạ xuống bên dòng suối nhỏ, Lâm Hồi Âm lạnh run nhẹ nhàng nhảy
xuống mặt đất, nghiêng người qua, tủm tỉm cười với Dạ Huyền: “Cảm ơn ngươi!”
Dạ Huyền nhẹ nhàng nháy mắt một cái, đôi lông mi dài khẽ động, đáy mắt hắn rũ
xuống nhẹ nhàng quơ quơ theo bóng mờ, lòng hắn cờ bay phất phới, giọng điệu
hắn trước sau trong veo, có chút ấm áp, hoa lệ: “Không việc gì.”
Lâm Hồi Âm cong khóe môi, cảm thấy mình chẳng có gì nên nói nữa nên khoát tay
một cái, rồi mặc niệm một câu xuyên tường, nhanh chóng về phòng mình.
Dạ Huyền đứng bên dòng suối nhỏ, nhìn Lâm Hồi Âm đã biết mất không thấy đâu,
môi khẽ cong lên, vẫn đứng nguyên tại chỗ. Chỉ là hắn nhẹ nhàng nâng tay, vuốt
ve lỗ tai con mèo nhỏ trên vai, ôm vào ngực mình. Giọng điệu mềm mại: “Nàng
tha thứ cho ta… Không giận ta… Nàng còn chịu làm bạn cùng ta, rất tiến bộ
phải không?”
Con mèo trong ngực hắn “Meo” lên một tiếng.
“Chỉ là không biết khi nào… nàng mới chịu yêu ta?”
…….
Bên trong phòng Lâm Hồi Âm vẫn giống như lúc đi, tối đen như mực.
Dưới chân núi tung tăng hơn nửa đêm, lúc này thật sự rất mệt. Tuy nhiên còn
lâu mới đến giờ chạy bộ buổi sáng, vậy nên nàng cũng lười đốt đèn, huống chi ở
chỗ này hơn một tháng, nàng đã thuộc lòng căn phòng này như lòng bàn tay, vậy
nên một mạch đi thẳng đến bên giường.
Lâm Hồi Âm vừa đi vừa nâng tay tháo dây cột trên tóc xuống, chuông gió trong
bóng tối phát lên âm thanh thanh thúy.
Lâm Hồi Âm thuận tay vuốt tóc, lười biếng nằm xuống giường, lúc tháo thắt lưng
nhưng mới được một nửa thì phát hiện trước mắt mình có chút ánh sáng/
Lâm Hồi Âm kinh ngạc, theo bản năng dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn quanh
căn phòng một lượt, phát hiện cây nến ở đằng kia đang cháy.
Từ đó có một thân ảnh chậm rãi bước đến.
Thân ảnh kia ngược sáng, Lâm Hồi Âm chỉ thấy được chân hắn, quần áo sáng quắt
dưới ánh đèn nên pha chút màu vàng.
Lâm Hồi Âm nhìn theo chân hắn lên, sau đó thấy Triêu Ca sắc mặt âm trầm, đáy
mắt như bốc hỏa, ngọn lửa cháy lên dữ dội.
Đột nhiên Lâm Hồi Âm nghĩ đến, Hoàng thái tử… Tại sao hắn lại ở trong phòng
nàng?
THeo bản năng nàng giấu nhẹm cái vòng tay đổi bằng đôi bông tai xuống dưới
gối, nhìn Triêu Ca nuốt nước miếng một cái, lắp ba lắp bắp hỏi: “Đại… Đại sư
huynh… Ngươi… Tại sao ngươi lại ở đây?”
Triêu Ca không nói gì, chỉ là nhìn khuôn mặt nàng từng tiến lại gần hơn.
Biểu tình của hắn hoàn toàn khác cái dáng vẻ bình thản kia, mang theo một tầng
âm u, làm cho Lâm Hồi Âm cảm thấy sợ hãi, theo bản năng né tránh về phía
giường.
Triêu Ca thấy nàng tránh, sắc mặt càng trở nên khó coi, bước chân cũng nhanh
hơn, một giây kế tiếp đã đứng trước mặt nàng, hơi cúi người đối diện với nàng.