Sau khi đục được một lỗ, lão bà bà kia mới lấy một dây chỉ đỏ luồn qua khe
kia, sau lại tiếp tục chui qua mấy lỗ, cứ tiếp tục như vậy, trên tấm vải trắng
xuất hiện từng họa tiết đỏ. Cầm lên so sánh một chút phát hiện lớn nhỏ thích
hợp lại tiếp tục kết tiếp.
Lâm Hồi Âm tò mò đứng đó nhìn chằm chằm lão bà bà kia một lúc. Bà lão kia phát
hiện Lâm Hồi Âm nhìn mình, nên ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, hiền hòa cười
một tiếng: “Cô nương muốn mua vòng tay sao? Cái màu trắng là xúc xắc, màu đỏ
là đậu đỏ, phía trên cái mà trắng còn có thể viết chữ.”
Lão bà bà vừa nói vừa giới thiệu một đống đồ trên sạp cho Lâm Hồi Âm biết.
Lâm Hồi Âm nhìn chiếc vòng tay làm bằng đậu đỏ kia, trong lúc bất chợt xuất
khẩu thành thơ: Lả lướt xúc xắc an đậu đỏ, tương tư tận xương có biết không?
Một đêm cũng không tìm được quà sinh nhật cho Triêu Ca, Lâm Hồi Âm nhìn cái
vòng kia một chút, đáy lòng có chút vui, nhẹ nhàng run rẩy, cảm thấy rất thích
món đồ kia.
“Cô nương có ý trung nhân chưa? Nếu có rồi thì mua một vòng tay tặng hắn quá
thích hợp.”
Lâm Hồi Âm cười một cái, mang theo mấy phần tiếc nuối nói: “Ta bị trộm mất túi
tiền.”
Lão bà bà giống như nhận ra Lâm Hồi Âm tiếc nuối, cười một tiếng thoải mái
nói: “Sắc trời không sớm, hôm nay ta cũng chưa bán được cái nào, nếu cô nương
thích ta làm xong sẽ tặng cho cô nương.”
Lâm Hồi Âm có chút ngượng ngùng lắc đầu một cái, nói: “Không cần đâu, cảm ơn
lão bà bà.” Dừng một chút, Lâm Hồi Âm lại nghĩ đến đôi bông tai đeo trên tai
mình, vội gỡ xuống: “Lão bà bà, nếu ngươi không ngại có thể đổi cái này của ta
không?”
Lão bà bà thấy bông tai tỏa sáng, có chút thụ sủng nhược kinh khoát tay một
cái: “Cái này không mấy giá trị.”
“Không sao hết, ngươi cầm đi.” Lâm Hồi Âm cười một tiếng, nhét đôi bông tai
vào tay bà lão.
Lão bà bà nhận lấy bông tai ân cần nói với Lâm Hồi Âm: “Cô nương, ngươi muốn
trên cái khoảng trống này viết chữ gì?”
Lâm Hồi Âm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó mới cầm tờ giấy viết ra bốn
chữ.
Triêu Ca, Hồi Âm.
Lão bà bà cẩn thận nhận rõ một chút, rồi cầm dao tỉ mỉ khắc chữ lên vòng tay.
Mặc dù lão bà bà đã lớn tuổi nhưng chữ khắc ra rất tinh xảo. Trong chốc lát đã
khắc xong, sau đó cầm mực đỏ tinh tế tô màu lên.
………..
Dạ Huyền bước chân vào căn phòng tiếp đón khách quý trong thanh lâu, ma ma
nhiệt tình rót một ly trà mời hắn, hai tay bưng đến trước mặt: “Công tử, mời
uống trà.”
Dạ Huyền không nhận trà, chỉ là lãnh ngạo đứng đó, rất lạnh lùng.
Ma ma đã gặp biết bao người đều nhưng chưa từng gặp người nào có tướng mạo
xinh đẹp một lần khó quên như hắn, cả người có chút xuất thần. Một lát sau mới
ngượng ngùng rút tay về, đặt ly trà xuống bàn, mặt mày vui vẻ, hỏi: “Công tử,
ngài muốn cô nương như thế nào, ta sẽ tìm tới cho nàng.”
“Không cần.” Dạ Huyền lúc này mới lên tiếng, giọng lãnh ngạnh cắt ngang lời ma
ma, nhìn nàng nói: “Ta đến tìm ngươi là để hỏi một vấn đề…” Dừng một chút,
trên mặt Dạ Huyền có chút mất tự nhiên, nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, giọng nói
cứng ngắc, nói tiếp: “