Cô gái thanh lâu kia nhìn Dạ Huyền chằm chằm, đáy mắt toát ra ánh sáng tươi
đẹp, mang theo mấy phần vui mừng lên tiếng: “Công tử, ma ma của chúng ta không
bồi rượu, nếu công tử không ngại hãy để ta phục vụ.”
Dạ Huyền không nhịn được, liếc mắt nhìn cô nương kia một cái rồi nghiêng người
né tránh tay nàng đang đưa về phía mình, bước vào bên trong.
Cô nương thanh lâu kia thấy vậy thì vội vàng đuổi theo, muốn đưa tay ra nắm
lấy tay Dạ Huyền. Chỉ là lúc vừa chạm đến ống tay áo của hắn Dạ Huyền lại đột
ngột xoay người, cánh tay nhanh chóng duỗi ra không chút lưu tình bóp cằm
nàng.
Công nương kia thét lên một tiếng sau đó không phát ra âm thanh gì nữa, nàng
cảm nhận rõ lực đạo của người đàn ông kia càng lúc càng mạnh, chỉ thêm một
chút nữa nàng có thể bị giết chết.
Tiếng thét chói tai kia đã thu hút vô số người, tất cả đều rối rít nghiêng đầu
nhìn Dạ Huyền. Những cô nương thanh lâu khác thấy Dạ Huyền bóp cổ cô nương kia
thì cũng bị dọa cho tái mắt, tất cả đều nhanh chóng phản ứng chạy đi tìm ma
ma.
Nơi này có không ít người là khách quen, thấy cảnh tượng như vậy thì thấy
thương hoa tiếc ngọc, ném ly về phía Dạ Huyền. Chỉ là lúc bay được nữa đường
lại đột ngột dừng ở không trung, vỡ vụn thành từng mảnh vụn, bay về bốn phía.
Mọi người lại vối vàng né tránh, có vài cô nương thanh lâu còn la thét không
ngừng.
Ma Ma mang theo một đám côn đồ mang quần áo đên cầm theo gậy chạy đến, thấy
cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, sắc mặt trở nên có chút khó coi. Nàng mở thanh
lâu đã mấy chục năm, chưa bao giờ có người dám đập phá, nhất thời không suy
nghĩ muốn phất tay bảo đám côn đồ kia nhảy ra nhưng khi nhìn thấy Dạ Huyền
toàn thân tản ra sát khi thì vội vàng vứt bỏ ý nghĩ đó đi.
Nàng kinh doanh thanh lâu này mấy thập niên, gặp vô số người, biết vô số
chuyện. Nhìn một cái đã biết người đàn ông nay rất không bình thường, nhất
thời vẫy vẫy chiếc khăn trong tay mình, mang theo nụ cười tiến lên tiếp đón Dạ
Huyền: “Vị công tử này có chuyện gì vậy, cứ nói chớ động thủ.”
Dạ Huyền hất cằm nhìn ma ma, giọng trong veo: “Ngươi là ma ma ở đây?”
“Ừ.” Ma ma lại cười một tiếng, chỉ chỉ cánh tay đang bóp chặt cổ cô ngương kia
nói: “Công tử, nếu như cô nàng áo xanh này chọc giận ngài ỏ chỗ nào thì xin
ngài nể mặt ta, tha cho nàng, sau đó ta đưa ngài lên lầu, phái những cô nương
thật xinh đẹp hầu công tử.”
Dạ Huyền hừ lạnh một tiếng, không nói gì, cánh tay hung hãn bóp trên cổ cô
nàng kia cũng từ từ thu lại.
Cô nương kia lập tức ngã trên mặt đất, ôm lấy cổ họng không ngừng thở dốc.
Ma ma chỉ hai cô nương khác đứng gần đó dặn dò: “Các ngươi còn ngớ ra đó làm
gì, mau đỡ nàng dậy đi.”
Hai cô nương kia cúi đầu, vội vàng chạy đến đỡ cô ngương xụi lơ kia, nhìn cũng
không dám nhìn Dạ Huyền một cái, chỉ là đỡ cô nương kia sau đó vội vàng rời
đi/
Ngược lại ma ma rất bình tĩnh nhìn Dạ Huyền, chỉ quý lầu phía sau nói: “Công
tử, chúng ta cùng đến đó.”
Dạ Huyền vẫn không lên tiếng, kiêu ngạo đi theo sau lưng bà ta, biến mất trước
mắt mọi người.