Những cô nương thanh lâu kia nhìn thấy Lâm Hồi Âm, khịt mũi khinh thường một
cái rồi phất ống tay áo, thét lên: “Đáng tiếc”, “Không vui” rồi lướt qua người
nàng, vây lấy những người qua đường khác.
Ngay sau đó Lâm Hồi Âm vội vàng lôi ống tay áo Dạ Huyền, đi về phía trước.
Dạ Huyền bước theo sau Lâm Hồi Âm, nhìn đỉnh đầu nàng, mi mắt khôi phục lại
bình tĩnh, ột chút cũng không tiêu hóa kịp những lời Lâm Hồi Âm nói với những
cô nương thanh lâu kia rốt cục có hàm ý gì.
………
Không hề chọn được quà sinh nhật cho Triêu Ca mà Lâm hồi Âm còn bị một đoàn
biễu diễu tạp hí trong chợ đêm mê hoặc.
Đứng ở ven đường nhìn chằm chằm có chút thất thần.
Dạ Huyền không hề hứng thú với nhữn thứ kia, yên lặng đứng bên cạnh, ánh mắt
thỉnh thoảng lại liếc về thanh lâu cách đó không xa. Đáy mắt hắn xoẹt qua một
ý nghĩ sâu xa, một lát sau lại nghiêng đầu, nói với Lâm Hồi Âm đang chuyên tâm
xem tạp hí: “Ta đi vệ sinh, ngươi đứng đây đợi ta chút.”
Ánh mắt Lâm Hồi Âm cũng chưa hề rời khỏi đoàn tạp hí, ngược lại còn vỗ tay
khen ngợi hai tiếng, sau đó đáp với Dạ Huyền bên cạnh một tiếng: “Ừ.”
Dạ Huyền có chút không yên lòng, lại dặn dò thêm một câu: “Ngươi nhất định
phải đợi ta ở đây, ta sẽ nhanh quay lại.”
“Biết.” Lâm Hồi Âm khoát tay một cái, chán ghét nhìn đoàn người nhích tới
nhích lui trước mặt mình, sau đó nhón mạnh chân lên, ngẩng đầu nhìn.
Dạ Huyền lúc này mới yên tâm, xoay người bước về phía thanh lâu, vừa bước được
hai bước giống như lại nghĩ đến điều gì, lại bước về sau lưng Lâm Hồi Âm.
Nàng đang chuyên chú xem biểu diễn nên vốn dĩ không biết Dạ Huyền đã trở lại.
Dạ Huyền ngừng thở, đứng sau lưng Lâm Hồi Âm nhìn xung quanh một chút phát
hiện mọi người ai cũng tập trung chú ý đoàn tạp hí, ánh mắt hắn lóe lên, sau
đó rất nhanh đụng người bên cạnh một cái, người đó đứng không vững nên đụng
phải Lâm Hồi Âm. Thừa dịp có khe hở, Dạ Huyền im lặng không tiếng động duỗi
tay vào ống tay áo Lâm Hồi Âm rồi rụt lại. Nhẹ nhàng thối lui khỏi đám người,
rời đi.
Đi được một quãng rồi Dạ Huyền mới lôi thứ vừa mò được trong tay áo Lâm Hồi Âm
ra, là một túi vải nhỏ nặng trịch. Mở ra Dạ Huyền mới phát hiện bên trong chứa
toàn tiền, sau đó hắn hơi cong khóe moi, bỏ túi bạc kia vào trước ngực mình.
Thầm nghĩ nếu nàng không có tiền thì hẳn sẽ không mua được quà cho Triêu Ca.
……..
Lần nữa đứng trước cửa thanh lâu, những cô nương đứng chào đón khách vừa rồi
đã không thấy đâu.
Dạ Huyền dừng trước cửa một chút, sau đó nhíu mi mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ ghét
bỏ, chậm rãi bước vào.
Dạ Huyền toàn thân áo đỏ, mái tóc dài kéo ên trên mặt đất, chân trần bước vào
thanh lâu. Trong nháy mắt đã thu hút tất cả ánh mắt của moi người. Những cô
nương đứng chào đón khách lúc nãy có một người phát hiện ra hắn, lập tức vãy
tay cười duyên, trang điểm lộng lẫy bước về phía hắn: “Công tử bỏ nương tử của
ngài trở về tìm chúng ta sao?”
Dạ Huyền có chút không hiểu cô nương kia đang nói gì, chỉ là nhíu mày một cái,
giọng lạnh như băng: “Ai là quản sự nơi này của các ngươi?”
Cô gái thanh lâu kia nhìn Dạ Huyền chằm chằm, đáy mắt toát ra ánh sáng tươi
đẹp, mang theo mấy phần vui mừng lên tiếng: “Công tử, ma ma của chúng ta không
bồi rượu, nếu công tử không ngại hãy để ta phục vụ.”