181. Ngươi chờ ai?[1]
Một loại hơi thở nguy hiểm, từ trên người hắn, lặng yên không tiếng động lan
tràn, cho đến khi bao bọc toàn thân.
“Lần này ngươi xuống núi, chỉ để mua quà sinh nhật cho hắn?” Dạ Huyền thong
thả quay đầu, nhìn dung nhan nhu mì xinh đẹp cùa Lâm Hồi Âm, tiếng nói, có
chút lãnh.
Lâm Hồi Âm theo bản năng lùi lại, hơi phòng bị nhìn Dạ Huyền, cảm thấy nam tử
này tức giận đến có chút mạc danh kỳ diệu.
Dạ Huyền nhăn mày, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm, như chờ
nàng trả lời.
Giờ này khắc này, hắn, thoạt nhìn thực bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho
Lâm Hồi Âm chột dạ.
Nàng nhìn màu đỏ giữa mi tâm của hắn biến thành đỏ thẫm, ý nghĩ nhanh chóng
dạo qua một vòng, nghĩ Dạ Huyền và Triều Ca hình như có thù không đội trời
chung, trong tiềm thức lại nghĩ, hắn tức giận là vì nàng nói ra tên Triều Ca,
cho nên vội vàng giải thích: “Hắn đối ta có ân cứu mạng, sinh nhật hắn, ta
muốn mua một món quà, rất bình thường mà.”
Lâm Hồi Âm càng nói, vẻ mặt Dạ Huyền càng khó coi, lòng của nàng nhịn không
được lại càng khẩn trương.
Nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, nàng đã từng tận mắt nhìn thấy,
giọng nói dần dần gập ghềnh: “Ta biết ngươi không thích hắn, nhưng mã…….
Ta với ngươi là bằng hữu, cùng hắn cũng là bằng hữu, hắn với ta không cừu,
ngươi không thể bởi vì ngươi không thích, liền bắt ta cũng không thích
hắn……”
Ngươi là bằng hữu của ta…… Đơn giản vài câu khiến cho khuôn mặt lạnh lùng
của Dạ Huyền hơi buông lỏng.
Lâm Hồi Âm âm thầm thở dài nhẹ nhõm, tiếp tục nói:“Chờ ngươi đến ngày sinh
nhật, ta cũng sẽ mua quà tặng cho ngươi.”
Dạ Huyền lúc này mới bình thường lại, yên lặng nhìn nàng, nói ra một câu:“ 27
Tháng 10.” Sau đó quẫn bách quay đi, nhìn về phía trước.
Lâm Hồi Âm bị Dạ Huyền như vậy làm cho thẫn thờ, ngốc hồ hồ “A?” một tiếng,
hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Dạ Huyền đưa lưng về phía Lâm Hồi Âm, nghe nàng hỏi lại, trên mặt hơi hiện lên
một chút đỏ sậm, nặng nề nói lại một lần, “27 tháng 10.”
“Đó là cái gì?” Lâm Hồi Âm như trước không có phản ứng, lại hỏi lại một câu.
Dạ Huyền đen mặt, âm thầm cắn răng, cố gắng bình ổn cảm xúc:“Sinh nhật ta.”
Lâm Hồi Âm giật mình hiểu ra, mắt mày cong cong nhìn bóng lưng Dạ Huyền, gật
đầu, nói:“Ta đã biết.”
Dạ Huyền không đáp nhưng khuôn mặt hắn nháy mắt trở nên hỗn loạn, sau đó nhẹ
nhàng khống chế đám mây, từ từ hạ xuống.
“Đến rồi à?” Lâm Hồi Âm đem đầu thấu qua đám mấy, nhìn về phía dưới, mơ hồ
thấy được ánh sáng đèn.