Lúc này Dạ Huyền đã chuẩn bị tốt mọi thứ, tiểu miêu bị hắn dọa chạy ghé lên
vai hắn. Dạ Huyền thấy nàng quay lại, lập tức đứng lên, đẩy cửa sổ ra, mang
nàng nhảy ra ngoài. Sau đó nháy mắt, Lâm Hồi Âm phát hiện mình ở trên trời cao
vạn trượng, dưới chân là những đám mây mềm mại.
Ban đêm vốn lạnh, hơn nữa lúc này ở trên không trung trốn trải, độ ấm lại lạnh
hơn bình thương. Lâm Hồi Âm run run thân mình, cuộn tròn trên đám mây, vươn
tay lấy một đám mây thổi qua đến bên cạnh mình, đám mây đó ở trên người, chắn
đi được không ít gió.
Dạ Huyền chuyên chú khống chế đám mây. Dọc đường đi thật trầm mặc, trong phút
chốc Lâm Hồi Âm cũng không biết nên nói gì, liền nằm trên đám mây, lười biếng
ngáp một cái.
Tiểu miêu chỉ im lặng trong chốc lát rồi lại phá lệ nghịch ngợm, từ trên vai
Dạ Huyền nhảy đến chỗ Lâm Hồi Âm, tới tới lui lui lăn lộn, lăn qua lăn lại.
Lâm Hồi Âm vươn tay nhéo nhéo cái tai của tiểu miêu. Tiểu Bạch miêu hơi ghét
bỏ liếc nàng một cái, rất ngạo kiều chạy đi chỗ khác. Lâm Hồi Âm bị tiểu bạch
miêu chọc cho cười ra thành tiếng, dẫn đến Dạ Huyền quay đầu lại nhìn nàng một
cái.
Lâm Hồi Âm mặt đỏ lên, nói: “Con mèo nhỏ kia thật đáng yêu.”
“Đó không phải là mèo.” Dạ Huyền phá lệ lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng
lạnh lùng, cũng không lạnh lẽo.
“A?” Lâm Hồi Âm kinh ngạc nhìn con mèo nhỏ kia, tỉ mỉ quan sát một lúc, thấy
thế nào cũng cảm thấy đây là một con mèo nhỏ, nhìn không được ngẩng đầu, nghi
ngờ nhìn về phía Dạ Huyền.
Dạ Huyền thuần thục khống chế đám mây trên không trung, không quay đầu lại
nhìn nàng nhưng lại như biết nàng đang nghĩ gì, chậm rãi giải thích: “Đó là
tuyết hổ, một trong ngũ đại thần thú thượng cổ.”
“Hổ?” Lâm Hồi Âm lại mở to mắt, nhìn tiểu bạch miêu chỉ lớn hơn bàn tay mình,
bĩu môi, bộ dáng hoài nghi.
Tuyết hổ nhìn thấy vẻ mặt kì thị của Lâm Hồi Âm, hướng về phía nàng bất mãn
“meo” một tiếng.
Lâm Hồi Âm làm cái mặt quỷ với tuyết hổ, liền nghe được giọng nói dễ nghe của
Dạ Huyền lại cắt qua bầu trời đêm một lần nữa: “Đây là bộ dáng sau khi nó biến
thân.”
“A.” Lâm Hồi Âm lên tiếng. Lúc này Dạ Huyền không nói gì, hai người nhất thời
lâm vào trầm mặc. Dạ Huyền ngàn năm lẻ loi một mình, tịch mịch lâu, khó tránh
nói ít. Nhưng Lâm Hồi Âm đã nhịn không được, muốn tìm chuyện hỏi hắn: “Chúng
ta còn bao lâu mới tới?”
“Lập tức.” Dạ Huyền hiển nhiên không biết nói chuyện phiếm, đối mặt với vấn đề
của Lâm Hồi Âm, chính là có hỏi tất đáp.
Lại một lần nữa tẻ ngắt, Lâm Hồi Âm vắt hết óc trong chốc lát, đột nhiên nghĩ
đến chính mình còn không biết mua lễ vật gì cho Triều Ca. Nàng lại nghĩ Dạ
Huyền từng sống với Triều Ca khá lâu, hai người nhất định quen thuộc. Lâm Hồi
Âm trở mình một cái, nằm trên đám mây, hỏi: “Mấy ngày nữa là sinh nhật Triều
Ca, ta muốn mua cho hắn một lễ vật. Ngươi có biết hắn thích gì không?”
Dạ Huyền đưa lưng về phía Lâm Hồi Âm nghe được lời này, ánh mắt đột nhiên trở
nên sắc bén…