Hắn nhìn nàng vô cùng chuyên chú, mỗi một thần thái hay động tác thật nhỏ đều
không quên.
Mà nàng lại bị chén trà rơi xuống mà hoảng sợ, cả người lui về phía sau, mới
ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Bên trong dạ minh châu, phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, soi vào khuôn mặt tuấn mỹ
không tì vết của hắn, khiến hắn giống như thanh phong bạch ngọc, nhẹ nhàng mà
tao nhã tới cực điểm. Hắn buông xuống suy nghĩ, đáy mắt chuyển động không
ngừng, như ánh sáng châu ngọc.
Lâm Hồi Âm nhìn đến mức nhất thời có chút ngu ngốc.
Trong phòng cực kì yên lặng, tĩnh lặng tới mức tiếng hai người hít thở cũng
đều rõ ràng.
Lâm Hồi Âm đợi hồi lâu, thấy Dạ Huyền không nói gì, nàng mới nhẹ nhàng chớp
mắt, giọng nói mềm mại, mang theo một chút lấy lòng cùng ngây thơ: “Cùng ta
xuống núi có được không?”
“Xuống núi làm gì?” Dạ Huyền hoàn hồn, cứng ngắc, giật mình, rũ mắt xuống,
nhìn ngón tay của nàng đang kéo lấy ống tay áo của hắn, ngữ điệu có chút
nghiêm khắc: “Thần Sơn đệ tử, không có chưởng môn cùng sư phó cho phép thì
không được tự tiện một mình xuống núi. Nếu bị phát hiện, sẽ phải chịu sự trừng
phạt.”
“Ta biết a.” Ngữ điệu của Lâm Hồi Âm mềm mại như trước, đôi mắt đen nhánh lóe
lên một tầng giảo hoạt, “Nhưng bây giờ bọn họ đều ngủ, ban đêm yên tĩnh, chúng
ta lén xuống núi, sau đó trước buổi sáng liền trở về, sẽ không bị ai phát
hiện!”
Dạ Huyền nhíu nhíu mày, không mở miệng đáp ứng, cũng không lên tiếng cự tuyệt,
chỉ là bình tĩnh nhìn nàng.
Lâm Hồi Âm cong cong miệng, kéo tay áo hắn, lay động không ngừng: “Ngươi đi
cùng ta đi, được không? Được không? Được không mà?”
Nàng làm nũng, khiến cho hắn vui sướng, có chút choáng váng mê hoặc. Hắn nhịn
không được nuốt nước miếng, theo bản năng liền gật gật đầu, đồng ý.
Yêu cầu của nàng, hắn không có cách nào cự tuyệt.
Lâm Hồi Âm vui mừng: “Dạ Huyền, ngươi thật tốt!”
Khuôn mặt nàng tươi cười như một đóa hoa phù dung, rất nhanh tràn nở ra, xinh
đẹp không gì sánh được.
Hắn như bị cuốn hút, đột nhiên cũng nở nụ cươi theo nàng. Nụ cười của hắn thật
hàm súc, khóe môi nhẹ nhàng giương lên, lộ ra hàm răng trắng noãn. Có lẽ do
phát ra từ sự vui vẻ trong nội tâm, cho nên nụ cười của hắn thoạt nhìn không
còn mê đảo chúng sinh, ngược lại có chút thanh tịnh.
“Vậy ngươi đợi ta, ta đi lấy túi tiền. Bây giờ chúng ta xuất phát được không?”
Dạ Huyền gật gật đầu, Lâm Hồi Âm nhẹ nhàng vô cùng đi ra ngoài, dùng di chuyển
thuật trở về phòng mình, lấy ra số tiền mình vất vả đào ra từ đống người chết,
cẩn thận cho vào trong một cái túi nhỏ, xách ở trong tay, lần nữa quay trở về
phòng Dạ Huyền.