Dạ Huyền đứng cứng ngắc tại chỗ, nhìn Lâm Hồi Âm đi vào phòng, nhíu mi, có
chút khó hiểu, lại rất nhanh từ cửa đi vào, thuận đường vươn tay đóng chặt cửa
lại.
Dạ Huyền vốn tưởng Tiên đế phái người tới ám sát mình nên xuống tay tàn nhẫn.
Lâm Hồi Âm dù chưa chết nhưng bị sát khí của Dạ Huyền áp bách có chút suy sụp.
Khi đi vào phòng, không nghĩ qua liền đặt mông ngồi xuống.
Tiểu Bạch miêu thường đi theo Dạ Huyền từ trên bàn lập tức nhảy xuống người
nàng, đem bụng của nàng trở thành cái giường, cọ tới cọ lui, vẫn không quên
kêu “meo meo” hai tiếng với nàng.
Dạ Huyền cúi người, nhéo hai cái tai của tiểu miêu, không lưu tình dùng sức
ném nó đi ra ngoài. Tiểu miêu “meo” một tiếng, lúc sắp đụng phải tường, nhẹ
nhàng xoay tròn một cái, an toàn rơi trên giường. Đôi mắt mèo trừng một cái,
nhìn Dạ Huyền, như không hài lòng hắn trọng sắc khinh bạn, lại kêu hai tiếng
“meo meo” kháng nghị.
Dạ Huyền cũng không liếc mắt nhìn con mèo một cái, chính là cúi người kéo Lâm
Hồi Âm đứng lên, trong thanh âm tràn đầy vui sướng: “Ngươi tìm ta có chuyện gì
sao?”
Lâm Hồi Âm ôm yết hầu đau nhức của mình, gật gật đầu. Đôi mắt chuyển động,
phát hiện phòng Dạ Huyền có chút đơn điệu.
Một cái giường, một cái bàn, hai cái ghết, một bộ trà cụ, và vật gì đó khác
nữa.
Trong phòng có hương thơm thanh thoát.
Chiếc giường màu trắng, màn che bằng lụa trắng, móc treo bạch ngọc, nhẹ nhàng
êm dịu.
Tiểu miêu ở trên giường thấy nàng nhìn nó, biểu tình hung ác kêu một tiếng,
như là phát tiết sự bất mãn vì nàng mà nó bị chủ nhân ném ra ngoài.
Chỉ là nó chưa kêu “meo” một tiếng hoàn chỉnh thì một đạo ánh mắt sắc bén của
Dạ Huyền bắn tới, phần sau tiếng “meo” lập tức biến thành “ô”, nháy mắt không
còn thở, ghé vào giường, một cử động nhỏ cũng không dám, như là làm nũng,
miệng ngẫu nhiên vẫn kêu “ô ô” hai tiếng.
Dạ Huyền xoay người, rót một chén nước, đưa cho Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm tiếp nhận, ừng ực một hơi uống cạn, mới cảm thấy cổ họng thư thái
hơn một chút. Sau đó nàng nhìn Dạ Huyền, nháy mắt, hỏi: “Lúc trước có phải
ngươi ở Thần Sơn ngốc qua lâu?”
Dạ Huyền không biết Lâm Hồi Âm có mục đích gì, nhìn ánh mắt của nàng, gật gật
đầu.
“Vậy ngươi có biết thành nào gần Thần Sơn không?” Đáy mắt Lâm Hồi Âm tỏa ra
một tầng ánh sáng: “Phải là thành có chợ đêm.”
“Ân” Dạ Huyền tiếp nhận chén trà từ Lâm Hồi Âm, mới nhẹ nhàng nói một câu:
“Biết.”
Nàng chỉ biết, tìm Dạ Huyền là chính xác!
“Ngươi cùng ta xuống núi, được không?” Lâm Hồi Âm hơi kích động vươn tay bắt
lấy cánh tay Dạ Huyền. Dạ Huyền đột nhiên bị nàng đụng chạm khiến thân thể run
lên, chén trà ở trên tay hắn không hề có dấu hiệu liền bị rơi xuống đất, rơi
vỡ.
Hắn căn bản không quan tâm chén trà kia bị vỡ, chính là chậm rãi quay đầu,
nhìn ánh mắt của nàng có chút thâm thúy.