Liễu Nhiễu ngoài chú thuật, tiên thuật cũng bình thường, như vậy nàng phải tìm
ai đây?
Lâm Hồi Âm ảo não cong miệng. Thời điểm gục xuống bàn, vô ý nhớ đến Dạ Huyền,
mắt Lâm Hồi Âm đột nhiên sáng lên.
Đúng vậy, sao nàng lại không nghĩ tới?
Dạ Huyền tiên thuật lợi hại như vậy. Nếu hắn cùng mình xuống núi, khẳng định
nàng sẽ không gặp nguy hiểm!
….
Ban đêm ở Thần Sơn, đều có sư tỷ chuyên môn đi kiểm tra xem mỗi người có ở
trong phòng của mình hay không.
Đêm nay, sư tỷ như thường lệ đến kiểm tra, sau khi Lâm Hồi Âm để sư tỷ kiểm
tra, liền đóng cửa, sau đó dán vào cửa, nghe động tĩnh bên ngoài.
Ước chừng qua thời gian một chén trà, sư tỷ phụ trách kiểm tra đã rời đi, mọi
người hiện tại cũng đều đi ngủ.
Lúc này nàng mới nhẹ nhàng bò trên giường của mình, sau đó mở cửa sổ, nhìn về
phía phòng đối diện.
Cửa sổ phòng Dạ Huyền đã đóng.
Bây giờ đêm khuya, nàng cũng không thể lên tiếng gọi Dạ Huyền. Lâm Hồi Âm đảo
mắt, liền xoay người, cầm giày của mình lên, miệng niệm một khẩu quyết thuật
xuyên tường, sau đó nháy mắt cả người nàng đều di chuyển ra bên ngoài.
Ánh trăng sáng tỏ, như nước thản nhiên soi chiếu toàn bộ Thần Sơn. Nhìn lại,
cảnh tượng ở núi cao xa xa hết sức đẹp mắt, cùng với gió thổi qua, cảnh sắc
càng lay động.
Lâm Hồi Âm cách phòng Dạ Huyền một dòng suối nhỏ, chảy tí tách, ánh trăng thản
thiên. Lâm Hồi Âm có thể thấy những con cá nhỏ đang tự do nhảy tung tăng.
Lâm Hồi Âm chưa bao giờ ở trong đêm khuya, đứng ở ngoài ngắm cánh sắc ban đêm,
nhịn không được bị cảnh sắc an nhàn như vậy làm cho xuất thần. Một trận gió
lạnh thổi tới, nàng lạnh run lên một chút, mới vội vàng hoàn hồn, rất nhanh đi
giày, lại mặc niệm di chuyển thuật, dịch chuyển đến bên ngoài cửa sổ phòng Dạ
Huyền, nhẹ nhàng giơ tay, gõ lên cửa phòng hắn.
“Meo_” cùng với tiếng gõ cửa của nàng. Ở bên trong truyền đến tiếng kêu tinh
tế của mèo, ngay sau đó lại lâm vào im lặng.
Lâm Hồi Âm cong miệng, tiếp tục giơ tay lên, muốn đẩy cửa ra nhưng không có
mở, lại nhẹ nhàng gõ hai cái, sau đó nàng không nghe thấy âm thanh gì từ trong
phòng.
Chẳng lẽ hắn đã ngủ rồi?
Lâm Hồi Âm còn đang suy nghĩ, cửa ở trước mặt nàng đột nhiên mở ra. Lâm Hồi Âm
hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau, ngay sau đó một đạo nhân ảnh vọt đến trước
mặt, giây tiếp theo yết hầu của nàng liền bị bóp chặt, khiến nàng không thể hô
hấp, theo bản năng giơ tay lên, bắt lung tung, miệng ấp úng phát ra tiếng
kháng nghị.
Dạ Huyền nghe được thanh âm quen thuộc, hơi hơi cúi đầu, nhìn thấy dung nhan
quen thuộc, lực đạo trên tay biến mất hầu như không còn.
Lâm hồi Âm vươn tay ôm lấy cổ nhẹ nhàng ho khan hai cái, chỉ chỉ phòng hắn,
sau đó liền đi vào.