Liên Y lập tức nở nụ cười: “Ngũ sư huynh đã giúp muội nối xương, hiện tại đã
không đau nữa.”
“Ân.” Ngữ điệu Triều Ca có chút lãnh đạm, dừng một chút, nhìn Liên Y, lại hỏi:
“Muội không nghỉ ngơi cho tốt, lại chuẩn bị đi đâu?”
Liên Y mặt đỏ, thấp đầu, sau một lúc lâu mới thầm nói một câu: “Đi vệ sinh.”
Trên mặt Triều Ca không có quá nhiều biến hóa, rũ mắt xuống, thản nhiên nói:
“Thấy muội không có việc gì, ta liền yên tâm, chưởng môn sư phó còn đợi ta, ta
đi trước.”
Liên Y gật gật đầu: “Thái tử ca ca đi thong thả”
Triều Ca không nói gì, khi bay lên, thuận đường nhìn thoáng qua Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm vừa mới đẩy cửa phòng mình, đầu không quay lại, trực tiếp vào
phòng, phanh một cái hung hăng đóng cửa. Triều Ca mím môi, liền lạnh nhạt bay
về hướng Thần Sơn đỉnh đại điện.
….
Vào đêm.
Lâm Hồi Âm nằm ở trên giường, tâm tình có chút rầu rĩ không cui. Vốn tưởng
rằng Triều Ca tới thăm mình, thật không ngờ là nàng tự mình đâ tình, hắn là
tới thăm Liên Y!
Lâm Hồi Âm trở mình, mở to mắt, nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, thế nào
cũng không ngủ được.
Thời gian dần dần trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, Lâm Hồi Âm cảm thấy
mình có chút chóng váng. Loại cảm giác này cực kì quen thuộc, nàng biết, nam
tử biến thái kia lại tới bắt cóc nàng!
Nàng dung sức nhéo vào thịt mình, muốn đau đớn làm giảm đi choáng váng. Nhưng
nàng vẫn rất nhanh rơi vào hôn mê.
Khi tỉnh lại, cùng những lần trước giống nhau, vẫn là nơi tối đen âm u kia.
Tay của nam tử biến thái, đang ở trên người nàng sờ tới sờ lui.
Lâm Hồi Âm cả kinh, theo bản năng muốn vận dụng thuật di chuyển trong nháy
mắt, trở lại phòng của mình. Nhưng nàng vừa mới niệm chú ngữ, nam tử biến thái
liền vươn tay, ở trong bóng tối, điểm trúng huyệt vị của nàng một cách chuẩn
xác.
Nàng vốn ngưng tụ tiên lực để hóa giải, nhưng cả người không thể động nằm trên
thảm, tùy ý để tay nam tử biến thái ở trên người nàng vuốt ve không hề trở
ngại.
Đáy lòng Lâm Hồi Âm cảm thấy thẹn, biết rõ nơi này tối đen, lại nhịn không
được mặt đỏ lên. Đây là nàng trong trạng thái thanh tỉnh, không hề phản kháng
bị một người nam nhân sờ qua toàn thân, theo bản năng lên tiếng phản kháng:
“Ngươi đừng chạm vào ta…”
Nam tử biến thái vẫn duy trì trầm mặc như trước, cẩn thận đưa tay sờ qua lưng
của nàng.
Lâm Hồi Âm theo bản năng nghĩ nam tử biến thái muốn làm chuyện kia với nàng.
Nàng nhịn không được cau mi lại, nghĩ đến mỗi lần hắn đi vào, nàng đều đau
không thể chịu được, như bị người ta xé rách, nhịn không được run rẩy, giọng
nói có chút bất ổn: “Ngươi đừng làm xằng bậy…Ta sợ đau…Ta không muốn làm
chuyện này…”
Nam tử biến thái vẫn trầm mặc như cũ, động tác trên tay chưa ngừng.
Lâm Hồi Âm cảm giác được tay hắn dịch chuyển đến trước ngực của nàng. Nàng
theo bản năng ngừng hô hấp, nhưng không theo dự đoán nổi lên ham muốn như
trước.