Liên Y ổn định kiếm, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Hồi Âm. Lại nhìn độ cao một
chút, thầm nghĩ, hôm nay nàng ta vừa mới bay được, sợ là kỹ thuật chưa tốt.
Nếu bây giờ nàng đụng mạnh vào, khẳng định nàng ta sẽ không khống chế được,
đến khi đó chắc chắn sẽ té xuống…
Mặc dù nàng có tiên lực hộ thể nhưng nếu té xuống như vậy sợ là cũng sẽ bị gãy
tay, gãy chân.
Con ngươi Liên Y đảo một chút, âm thầm thở hắt ra một hơi rồi đột nhiên bay về
phía Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm là đang chờ Liên Y đánh về phía mình, nàng không hề lộ ra nửa điểm
muốn né tránh, lại càng khống chế thanh kiếm dưới chân mình thêm lảo đảo mấy
phần.
Đệ tử xung quanh đều tập trung vào thân kiếm của mình vốn dĩ không hề để ý đến
tình trạng bên kia.
Ngự kiếm của Liên Y nhẹ nhàng vòng quanh Lâm Hồi Âm, sau đó tìm đúng thời cơ
nhanh chóng bay đến chỗ Lâm Hồi Âm, lúc sắp đến cạnh, Liên Y nhếch môi hồng,
khẽ thốt ra mấy chữ: “Ngươi đi chết đi!”
Tiếng nói vừa dứt, Liên Y đã không chút lưu tình tung tay ra đẩy mạnh Lâm Hồi
Âm một cái.
Lâiopm Hồi Âm giương tay, trên thân kiếm lắc lắc, bộ dáng lảo đảo như muốn ngã
xuống.
Liên Y cũng không nghĩ nữa, vội nâng tay đánh về phía Lâm Hồi Âm một đòn nữa.
Chính là cơ hội này… Lâm Hồi Âm âm thầm tính toán một chút, sau đó “A…”
thất thanh kêu lên một tiếng, làm mọi người xung quanh đều nhìn về phía hai
người, rồi lại âm thầm tăng tốc độ, đâm thẳng về kiếm của Liên Y.
Mọi người xung quanh thấy màn này thì lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận.”
Nhưng vẫn chậm một bước, kiếm của Lâm Hồi Âm và Liên Y vẫn đụng vào nhau.
Liên Y điều khiển ngự kiếm khá tốt, theo bản năng muốn rút người muốn tự vệ,
nhưng sau khi Lâm Hồi Âm đưa tay ra, ôm lấy eo nàng, ngay sau đó thở ra một
hơi, thân kiếm dưới chân rơi thẳng xuống đất!
Một mình một kiếm Liên Y có thể linh hoạt nhưng bây giờ Lâm Hồi Âm lại ôm lấy
eo nàng, nàng không thể giữ được thăng bằng. Kiếm bắt đầu lắc lư, xung quanh
đều là đệ tử mới nhập môn lại không biết cứu người như thế nào, chỉ vội vàng
hạ xuống chạy đi tìm sư huynh ở xa đến giúp đỡ.
Toàn bộ hiện trường giữa không trung có chút hỗn loạn.
Liên Y cố gắng ổn định kiếm, không để mình rơi xuống, đưa tay ra muốn đẩy Lâm
Hồi Âm quẳng nàng xuống.
Tay Lâm Hồi Âm càng dùng sức, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Liên Y một cái, giọng
lười biếng: “Có phải ngươi muốn đụng kiếm làm ta té bị thương?”
Liên Y ngẩn ra, càng thêm dùng sức.
“Chớ uổng phi khí lực, cho dù ngươi không đụng ta ta cũng sẽ đụng ngươi…”
Lâm Hồi Âm nhẹ nhàng cười một tiếng, nói một lời kinh người.
Liên Y không thể tin nhìn Lâm Hồi Âm, nàng còn chưa mở miệng nói chuyện, ánh
mắt Lâm Hồi Âm đã sáng lên, giọng vẫn ôn nhu như cũ: “Ngươi cho rằng nhốt ta
trong nhà xí, hại ta cúp học sẽ bị trừng phạt, dù cho ta nói với sư huynh ta
bị ngươi hãm hại thì cũng không có ai làm chứng, ta sẽ không có cách đánh lại
ngươi sao?”